Kình Hân ngồi đã uống xong ly nước, vì chờ quá lâu cô quyết định sẽ đứng dậy đi về.
Thế nhưng cô lại không biết, bản thân đã bị người khác đặt vào trong tầm ngắm từ lâu rồi.
Ngay lúc này tay cô lại bị kéo lại, cô theo quán tính đẩy người ra, nhưng bàn tay đẩy hắn ra không được, trái lại còn bị chê cười:
“Cảm thấy thế nào? Tôi không tồi chứ?”
Diệp Dĩnh Dư ríu rít thân mật, anh ta ôm cô rất sát, tay còn ép cô chạm vào ngực hắn, điều đó làm Kình Hân rất khó chịu.
“Sao anh lại ở đây?”
“Tình duyên rộng mở, tôi lại gặp em thôi ái!”
Diệp Dĩnh Dư vừa mới nói hết câu, Kình Hân đã không ngần ngại lên gối. Thứ cô cần biết không phải những câu nói ngớ ngẩn của Diệp Dĩnh Dư, cô chỉ tạo cho mình cơ hội đẻ có thể chỉnh anh mà thôi.
Diệp Dĩnh Dư bị đau đến ôm của ngã gục hoàn toàn trên đất, trên môi anh khi này không ngừng run lên, nói ra lời vô cùng khách sáo:
“Em thật là cá tính… ha ha…”
“Đừng có làm phiền tôi! Tôi đang bận tìm người!”
“…”
Kình Hân định bỏ mặc Diệp Dĩnh Dư ở đó rồi rời đi, song cô lại tự nhiên quay trở lại, ngồi trước mặt hắn hỏi:
“Này.”
Diệp Dĩnh Dư giả như không nghe thấy, miệng còn rên rỉ:
“Ây zô đau quá, không biết nửa đời sau còn có thể lấy vợ hay không nữa. Khổ thân tôi! Phải chi có người chịu trách nhiệm, chăm sóc tôi nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-ky-nhan-cho-em-lon/2758664/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.