Kình Hân theo Hàn Nguyên Linh về nhà ông, nơi đây chỉ là một căn nhà đơn sơ, so với thượng lưu thì thua xa, nhưng vẫn thuộc dạng trung lưu, không quá nhỏ cũng chẳng quá rộng, tất cả chỉ vừa đủ.
Trong lúc Hàn Nguyên Linh lấy nước cho cô uống, Lưu Nhạc ngồi bên cạnh cô trên ghế sofa cũng bắt đầu hỏi han.
“Dạo này con thế nào?”
“Con ổn.”
“Ba con…”
“Ông ấy ổn.”
Lưu Nhạc sượng ra mặt,
“À ừ.”
“Con có nhà ở chưa?”
“Con có rồi, mẹ đừng lo.”
“À mẹ không có ý gì đâu, con đừng phiền lòng nhé.”
Kình Hân trả lời Lưu Nhạc qua loa đại khái, chủ yếu cô cũng chẳng muốn giao lưu quá nhiều. Sau một lúc cô đứng dậy, ngỏ ý muốn vào phòng của Hàn Nguyên Hạ.
Lưu Nhạc vội đứng sang một bên, nhìn con gái không nể mặt mình muốn đi vào cũng không trách.
Dẫu sao thì bà đã bỏ rơi cô từ lúc nhỏ, tính ra cũng chẳng có tư cách gì để quản cô.
Lưu Nhạc thở dài, mông lung nửa vời ngồi xuống ghế sofa.
Kình Hân đứng trước bàn học của Nguyên Hạ, bên trên có một vài cuốn sách được xếp ngăn nắp, mở ra bên trong lại chứa những ngôn ngữ kì lạ khó hiểu. Cô mở ra lại gập lại, thở dài.
“Nhàm chán.”
Bên cạnh bàn máy tính có một cái gương rất lớn, cô nhìn vào trong nó, khuôn mặt xinh đẹp này được thừa hưởng từ người mẹ của cô. Ba cô từng nói, cả Kình Linh và cô đều rất giống mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-ky-nhan-cho-em-lon/2758656/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.