Kình Hân chẳng yên một ngày nào, sau khi bị Diệp Dĩnh Dư bắt lại thì không biết chịu hải kích thích gì mà liên cuồng đập đồ, để phản kháng cũng như nói cho anh ta biết cô sẽ không chịu yên cho tới khi anh ta buông tha cho mình.
Nhưng suốt một tuần, Diệp Dinh Dư thấy cũng có thấy nhưng vẫn để cô tuỳ ý làm càn.
Sự mặc kệ của anh chính là câu trả lời cho sự phá phách của cô.
“Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, phá gì thì phá nhưng đừng để bản thân bị thương như thế chứ.”
Uyên Thư tức giận mắng Kình Hân, tay cô bị rạch một đường khi nãy bất cẩn để mảnh sành cứa trúng.
Cô không nói, nhưng vì vẫn còn muốn kháng cự, vì thế nên cô đẩy người trước mặt đang lo lắng cho mình ra, cô cho rằng người này chẳng qua cũng chỉ đang thực hiện nhiệm vụ của Diệp Dĩnh Dư giao cho, vì thế mà không khỏi có chút xa cách.
“Ngồi ngoan, cô cũng không muốn tay mình để lại sẹo chứ?”
Kình Hân không có thái độ gì, Uyên Thư lại ân cần kéo tay cô lại tiếp tục băng bó.
“Cô đấy, sắp đủ tuổi trưởng thành rồi mà vẫn còn trẻ con như thế.”
Kình Hân ngẩng đầu, cố gắng nhìn khuôn mặt mờ mịt trước mặt, thật sự rất muốn hỏi câu: “Cô là ai?”
Đáng ra cô phải bài xích tất cả những kẻ ở đây mới phải. Vậy tại sao đối với người này lại không có cách nào nóng giận, trái lại còn có chút thân thiết?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-ky-nhan-cho-em-lon/2681231/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.