Hầu Mễ Vi vẫn không biết gì đang diễn ra trong căn phòng bệnh của Đàm Gia Lạc cho nên cô cứ thế mà không gõ cửa đi vào.
Hầu Mễ Vi không mấy ngạc nhiên khi nhìn thấy có người xuất hiện trong phòng Đàm Gia Lạc, còn là phụ nữ thì cảm thấy rất bình thường.
Hầu Mễ Vi đặt túi canh trên bàn sau đó đi qua chiếc ghế đối diện Đàm Kiều Tuyết ngồi xuống. Lúc này đây sắc mặt của Hầu Mễ Vi mới bắt đầu thay đổi một cách chóng mặt.
Sắc mặt đang hồng hào lại trở nên không còn tự nhiên. Hầu Mễ Vi nhìn thấy Đàm Kiều Tuyết liền đánh giá cô ta hoàn toàn khác hẳn so với những cô gái bên cạnh Đàm Gia Lạc.
Cách ăn mặc tao nhã lại thanh thoát, trang điểm nhẹ một cách tự nhiên, đặc biệt là gương mặt lại rất dịu dàng. Bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy Đàm Kiều Tuyết đều phải bị mê hoặc. Mê hoặc ở đây không phải là nét đẹp sắc sảo mà là nét đẹp vốn dịu dàng lại hồn nhiên của một thiếu nữ. Ngay cả cô là phụ nữ mà còn bị nét đẹp này mê hoặc và ghen tỵ thì đàn ông lại càng không phải nhắc đến.
- tôi đến xem anh chết hay chưa thôi! Giờ thấy sống nhăn răng lại còn có mỹ nhân thì tôi an tâm rồi. Tôi về trước đây!
Đàm Gia Lạc từ đầu đến cuối đều để ý sắc mặt và biểu hiện của Hầu Mễ Vi cho nên tâm tình của cô Đàm Gia Lạc đã nắm rất rõ. Rõ ràng là đang ghen cho nên mới nói như vậy.
Cũng bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan/882456/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.