Đối với tôi, em khác họ!
Đàm Gia Lạc nộ khí toả đầy người, đám thuộc hạ đứng bên cạnh đều cảm nhận được điều đó mà nhanh chóng chuồn trước cho lành.
Còn Hầu Mễ Vi vốn chẳng quan tâm gì đến cảm xúc của Đàm Gia Lạc, đứng nhìn hắn một cách vô cùng vô tội.
- tôi đã nói những gì với em. Em quên rồi sao?
Hầu Mễ Vi lúc này mới chợt nhớ ra những gì Đàm Gia Lạc nói với cô trước khi rời đi. Chỉ là bây giờ nhớ có quá muộn không?
Đàm Gia Lạc dùng lực mạnh kéo tay Hầu Mễ Vi về phía mình. Ném cho tên thuộc hạ kia một cái nhìn thấu xương rồi lạnh lùng nói
- móc đôi mắt của hắn cho chó ăn. Mạng của hắn thì...
Đàm Gia Lạc chưa dứt lời thì đã bị Hầu Mễ Vi chen vào ngăn lại
- Gia Lạc anh nhẫn tâm quá! Cậu ta chỉ là nghe theo lệnh của tôi mà thôi, có tội là tôi. Muốn móc mắt thì lấy mắt của tôi, cậu ta vô tội.
Hầu Mễ Vi nghĩ rằng lời cô nói có thể giúp cho tên thuộc hạ kia tránh khỏi quạ sát thân nhưng cô vốn đã sai. Người đàn ông tên Đàm Gia Lạc này là ai? Hắn sao có thể nhân từ mà bỏ qua cho người làm trái lệnh hắn chứ, càng huống hồ là nhìn người phụ nữ bên cạnh hắn để hắn bắt gặp.
- lập tức giết!
Ba chữ ngắn gọn đủ để hiểu kết cục của tên thuộc hạ này ra sao.
Hầu Mễ Vi lúc này chẳng thể nói gì hơn, nếu cô còn nói đến cả mạng nhỏ của cô cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan/882435/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.