Cô ta chạy lại phía anh, nắm lấy cánh tay của anh, nhìn thấy cô ta nắm tay của anh mà trong lòng tôi vô cùng khó chịu. Trơ trẽn quá thể đáng.
Anh đương nhiên là không để cho cô ta nắm lấy tay của anh rồi. Tay của anh bây giờ là của tôi, chỉ một mình tôi được nắm lấy thôi. Cô ta á, mơ đi.
- anh Lâm, anh em giải thích đi mọi chuyện không như những gì mà anh thấy đâu. Em không có nhận tiền của bà ấy, là bà ấy ép buộc em phải đi.
- vậy sao? Cô thừa biết là tôi không phải con ruột của bà ấy. Chắc chắn sẽ không vì bà ấy mà bỏ rơi cô. Tôi cũng nói với cô là cái công ty ấy tôi không cần, vậy lý do gì để cô nhất định phải rời xa tôi?
- anh biết em là vì anh mà. Biết em yêu anh đến mức như thế nào mà. Lúc ấy anh không có tiền không có gì cả, em vẫn ở bên anh. Tại sao anh có thể nghĩ em là cái loại người như thế được.
- Mấy lời này tốt nhất cô nên để dành quay về quá khứ để nói với tôi của quá khứ ấy. Lúc ấy tôi còn yêu cô đến mức mù quáng không phân biệt được tốt xấu. Bây giờ khác rồi.
- Anh muốn ép em đúng không? Anh nhất định phải ép em trở thành người xấu đúng không?
Xời, ai không biết có khi lại tưởng cô ta là người tốt từ xưa ấy chứ. Nhìn kìa, nước mắt sắp rơi ra đến nơi rồi. Đúng là cái thứ giả tạo mà. Tôi thực sự rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-yeu-bat-chap/1404923/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.