- Tôi thực ra không có tò mò. Chẳng qua sống cùng nhà nên quan tâm anh thôi.
- hôm nay nói hơi nhiều.
- tôi sắp tự kỷ đến nơi rồi đây này.
- tôi rất bận.
- tôi có thể giúp anh.
- cô?
- này nhé, anh đừng có mà khinh thường. Ngày trước lúc còn đi học tôi học giỏi lắm đấy.
- Vậy sao cô không đi học?
Câu hỏi này của anh ta khiến cho tôi hơi chạnh lòng, thế nhưng tôi cũng nhanh chóng xua đi cái cảm giác ấy mà đáp lại.
- Tôi cần tiền.
- ăn cơm đi, trong giờ ăn không nên nói nhiều như vậy.
- Anh thật là nhàm chán.
Lại một lần nữa người đàn ông ấy dùng ánh mắt kì lạ nhìn tôi.
- những điều bà quản gia dặn cô đều đã quên sạch?
- không có, tôi nhớ rất kỹ. Nhưng ở trước mặt anh đừng bắt tôi diễn có được không? Chí ít thì cũng để tôi được sống thật với mình trước mặt anh.
Lâm không nói gì cả, và tôi biết là anh ta đã đồng ý. Ngày trước tôi phải làm tất cả mọi việc, lấy thân mình để mua vui cho người khác. Bây giờ ăn cơm xong còn có người mang hoa quả tới cho, có người dọn dẹp cho, ấy vậy mà tôi vẫn cảm thấy mình chẳng có chút gì cao quý, tôi vẫn tự biết được thân phận của mình.
Lâm đi vào phòng làm việc, tôi cũng đi theo anh ta, nhưng ngay sau đó bị đuổi ra ngoài.
- tất cả những thứ tôi mang về nhà đều là tài liệu mật của công ty. Ngoại trừ tôi ra thì không ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-yeu-bat-chap/1404888/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.