Trời nổi giông bão thế nào mà buổi tối hôm ấy bên nhà bố mẹ của Lâm cho người sang đón tôi sang đó dùng bữa tối. Tôi gọi điện cho anh ta nhưng không liên lạc được. Trong lòng vừa cảm thấy lo lắng còn có một chút sợ hãi nữa.
Mặc dù bố anh ta không có thái độ gì với tôi nhưng nhìn vào mắt của ông ấy tôi có cảm giác ông ấy không phải là một người dễ chịu gì. Còn mẹ của anh ta nữa, đôi mắt bà ấy liếc một cái cảm tưởng như muốn ngay lập tức lao đến chỗ tôi mà đánh mắng tôi vậy. Sợ nhất là những con người bên ngoài tỏ ra thanh cao nhưng bên trong ác ngầm.
Không muốn đi cũng phải đi, tôi bước lên xe mà chân tay run rẩy. Ngồi ở trên xe tôi cố gắng bình tĩnh. Nhận tiền rồi thì phải diễn sao cho đúng, phải ra dáng phu nhân tương lai của người thừa kế tập đoàn chứ. Nhìn bộ dạng của tôi như thế này thì chỉ tổ cho người ta cười vào mặt. Chỉ cần giả vờ ngoan ngoãn một chút thôi mà, chẳng phải kinh nghiệm giả nai từ trước đến nay của tôi dư thừa hay sao.
Cố gắng động viên bản thân tôi mỉm cười nhẹ, duy trì cái nét mặt ấy cho tới khi đến nhà của Lâm.
Bố mẹ của Lâm đều đang ngồi ở phòng khách, tôi nhẹ nhàng cúi đầu chào, cố gắng vận dụng tất cả những điều được học từ bà quản gia để không bị coi là Đồ quê mùa, không có phép tắc.
- ngồi đi.
Bố Lâm ra hiệu cho tôi ngồi xuống ghế, ông ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-yeu-bat-chap/1404885/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.