Buổi chiều tất cả mọi người trong nhà đều tất bật chuẩn bị cơm tối. Tính ra chỉ có tôi và anh ta được ngồi ăn ở bàn chính, còn những người làm trong nhà thì ăń ở dưới bếp. Nhưng họ làm mọi thứ cầu kỳ đến mức tôi có cảm giác mình đang lạc lõng giữa thời phong kiến. Cậu chủ cô chủ nghe mệt người. Chẳng hiểu anh ta nghĩ như thế nào mà cũng để cho họ như vậy. Hay bản thân anh ra lười nói đến mức họ muốn làm gì thì làm?
Tôi chán quá cũng xuống dưới bếp phụ mấy người nhặt rau. Cái thân phận của tôi so với những người ở đây thì cũng có cao sang gì cho cam. Chẳng qua cũng chỉ là một người vì đồng tiền mà nghe lời anh ta mà thôi. Ấy thế mà không ai dám để cho tôi làm, lúc ấy tôi mới giật mình nhận ra rằng ngoài bà quản ra thì chẳng ai biết là tôi với anh ta có bản hợp đồng cả.
Họ luôn tỏ thái độ kính cẩn, nhìn thấy tôi thì lấm lét giống như sợ đắc tội với tôi vậy, sống ở cái nơi này chán đến mức không còn từ ngữ gì có thể miêu tả được.
Tôi đi lên phòng, lấy máy tính mở một bộ phim tình cảm ra để xem. Anh ta trở về lúc nào tôi cũng không hay, bản thân tôi cũng chẳng có suy nghĩ phải ra đón anh ta. Ấy thế mà khi bộ phim đang đến đoạn cao trào thì bà quản gia đi lên, bà nhìn tôi bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.
- cô không biết đường xuống dưới nhà đón Cậu chủ à?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-yeu-bat-chap/1404883/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.