Thời Tịch Ngọc làm xong công việc cũng đã 9h tối , cô chuẩn bị đi về, cô xuống hầm giữ xe, Bắc Minh Phong đã đợi cô sẵn , cô lúc đấy không để ý xe anh đang đậu ở đấy cô đi ngang qua , anh bóp còi một cái(bíp) khiến cô giật mình , cô nhìn rõ lại thì biết là anh..
Anh bước xuống xe , mở cửa xe cho cô vào, bữa nay anh là người đích thân lái xe không phải Tuấn Hào, anh ra hiệu cho cô vào xe..
"Anh lại làm gì nữa vậy anh hai.."
"Anh đưa em về..
"Anh rảnh vậy , tôi tự lái xe về được.." cô tiến lại không phía anh, đột nhiên cô ôm anh và nói..
"Anh làm việc cả ngày rồi không mệt à" anh thấy lạ vì bữa nay cô lại chủ động ôm anh, anh liền ôm lại cô, anh nhìn ra giống như bữa nay cô rất mệt và có rất nhiều tâm sự..
"Sao vậy , có chuyện gì à.." anh hỏi cô rất nhẹ nhàng , cô thở dài nói với anh..
"Không có tôi chỉ mệt một chút thôi.."
"Em đừng có giấu anh, có phải công ty vẫn chưa ổn định đúng không ..
"Ừm đúng rồi , tôi làm thật sự rất mệt, bây giờ tôi chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu thôi, thời gian qua tôi thiếu ngủ rất nhiều.." cô nói đôi mắt của cô đã rời những giọt nước mắt lên áo,cô nói như vậy anh rất xót cho cô, anh rất thương cô, anh không muốn thấy cô mệt mỗ xanh xao như vậy..
"Em nghĩ làm đi, ở nhà anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-voi-tong-tai/3031218/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.