Trong khi đó Trần Uy Bằng đã không thể xem nổi, cô gái này vậy mà lại không sợ, còn không để tâm đến lời cảnh cáo của mình. Nếu không phải Trần Lâm Kiệt ngăn cản, sợ rằng anh đã xông ra. 
Thấy anh ta không nói gì, cô đưa ra một cái khăn tay, trong đó có gói một ít bánh quy: 
"Tôi mang đồ ăn cho anh này, anh ăn thử đi" 
Chính chàng trai kia cũng nhạc nhiên vì sự gan dạ của cô. Anh ta nhìn chằm chằm cô gái trước mắt. Hình như vì sợ người ta không biết ăn mà cô còn đưa bánh lên miệng nhai nhai làm mẫu: 
"Ăn thế này này" 
Tức thì anh ta lao đến, bàn tay nhanh chóng vồ lấy một nắm bánh bỏ vào miệng. Hành động bất ngờ dọa Tô Thu Vũ giật mình, cả người run rẩy. Có vẻ anh ta thích bánh nên khuôn mặt cũng tươi hơn một chút, đôi mắt đã trở về màu sắc vốn có. 
"Anh cần máu đúng chứ? Tôi cho anh" 
Trần Uy Bằng cau mày, vậy mà cô lại muốn hiến máu nhân đạo. 
"Rốt cuộc cô ta có mục đích gì? Dù đã rất sợ nhưng tại sao còn muốn nói chuyện với cậu ta?" 
Chỉ thấy người kia dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô, dường như là không tin tưởng. Thấy mình nói thiếu, cô vội bổ sung: 
"Nhưng không phải ngày nào cũng cho đâu nhé, nếu không tôi sẽ ngỏm vì mất máu quá nhiều mất" 
Anh ta cuối cùng cũng chịu mở miệng: 
"Cô không sợ tôi sao?" 
Cô có chút vui mừng, trên môi nở một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-voi-thieu-gia-ma-ca-rong/2939738/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.