Rất nhanh, Trần Uy Bằng đã bị cháu trai kéo lên giường, Tiểu Lâm ngồi giữa hai người, không khí có chút ngượng ngùng nhưng Tô Thu Vũ vẫn tiếp tục đọc sách. Anh nhẹ nhàng vỗ về cháu trai, hành động vô cùng dịu dàng. Có thể thấy được Trần Lâm Kiệt rất quan trọng với anh, dù vẻ ngoài anh có lạnh lùng đi nữa. 
Một lúc sau Trần Lâm Kiệt đã say giấc, Tô Thu Vũ cũng ngáp ngắn ngáp dài mà Trần Uy Bằng vẫn tỉnh táo. Cả hai lặng lẽ rời khỏi phòng Trần Lâm Kiệt. 
Cô theo Trần Uy Bằng đến phòng anh. Khi vừa bước vào, cô vươn vai một cái lại vô tình để lộ ra vết sẹo ở cổ, là vết cắn đã lưu lại lâu năm, anh nhìn chằm chằm vết sẹo kia, cô phát hiện ra giơ tay định kéo áo che lại nhưng anh lại giữ chặt lấy tay cô: 
"Trần Uy Bằng, anh..." Thấy đối phương cứ nhìn chằm chằm, cô đỏ mặt tay còn lại nhanh chóng kéo áo lên 
"Vết sẹo của cô có từ khi nào?" Anh buông tay cô ra 
Tô Thu Vũ chần chừ không muốn trả lời, đó là một mảng quá khứ đen tối của cô. 
Biết cô không muốn kể anh cũng không hỏi thêm, nhưng lại rất tò mò. Đây rõ ràng là vết cắn do ma cà rồng để lại. 
"Cô có biết cô bị ma cà rồng cắn không?" 
Tô Thu Vũ không tin nổi đưa tay sờ lên cổ mình. Là do ma cà rồng cắn, đêm đó cô không nhìn nhầm. 
"Đúng là tôi có thấy đôi mắt đỏ của hắn phát sáng trong đêm, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-voi-thieu-gia-ma-ca-rong/2939730/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.