Tô Thu Vũ tắm rửa xong xuôi, cô bước ra với một chiếc váy ngủ dài đến mắt cá chân, chiếc cổ bẻ còn thắt nơ, mái tóc dài xõa xuống. Trần Uy Bằng vẫn đang miệt mài với công việc, cô nghĩ lại thấy không đúng lắm, vẫn là không thể im lặng: 
"Tôi ngủ trên giường thì anh ngủ đâu?" 
"Cô nghĩ tôi còn có thể ngủ ở đâu? Tôi là chủ phòng, lẽ nào tôi phải ngủ dưới sàn?" 
Trần Uy Bằng anh cũng mặt dày thật, còn muốn nằm cùng giường với cô? 
Tô Thu Vũ không nghĩ ngợi nhiều mà cầm lấy gối và một cái chăn tự giác qua sofa, cô tự mình bày trí biến chiếc ghế thành giường ngủ mà nằm xuống, lập tức nhắm mắt lại cho đỡ sợ, thân hình cô gọn gàng nên nằm ở đây cũng thoải mái lắm. Trần Uy Bằng nhìn hành động của cô mà ngơ ngác, anh chỉ nói đùa vậy mà cô tưởng thật, lúc anh nói thật thì cô không tin, hai lần trước chỉ là sự cố ngoài ý muốn đêm nay anh sẽ không làm gì. Chắc là đêm qua cô nghĩ anh sẽ lại làm chuyện giống trước đó, nhưng thật sự anh chỉ muốn uống máu thôi, không hề có ý khác. 
Tô Thu Vũ nằm đó trằn trọc, khó khăn lắm mới có thể ngủ được. Nhưng lúc cô đang ngủ thì lại cảm giác có thứ gì đó đang lục lọi gần mình, cô mở mắt, khuôn mặt Trần Uy Bằng cứ vậy đập thẳng vào mắt cô khiến cô giật mình hét lớn, tiếng hét thất thanh của cô cũng làm Trần Uy Bằng lặng người. Tiếp đến một cái 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-voi-thieu-gia-ma-ca-rong/2939713/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.