Chương trước
Chương sau
"Trần Uy Bằng thật sự giết anh trai của anh ta?" Tô Thu Vũ hỏi, mắt nheo lại

Lục Thiên kinh ngạc vội vàng:

"Phu nhân, cái này không thể nói bậy"

Hành động của Lục Thiên khiến cho Tô Thu Vũ có chút giật mình. Nhưng rất nhanh anh bình tĩnh lại, thở dài:

"Đúng là có chuyện này"

Trong lòng Tô Thu Vũ không khỏi phức tạp:

"Anh ta điên thì điên thật nhưng không ngờ lại ra tay với chính anh trai"

Như nhìn ra cô đang nghĩ gì Lục Thiên vội bào chữa:

"Với quyết định này thiếu gia rất đau khổ, nhưng đó là cách duy nhất để cứu tiểu thiếu gia Lâm Kiệt và mọi người"

"Sao cứu Tiểu Lâm phải giết bố thằng bé?"

Lục Thiên cũng kể lại. Mỗi gia tộc ma cà rồng sẽ có một loại bảo vật lợi hại để duy trì hưng thịnh, cũng vì bảo vật này mà Trần gia phồn thịnh nhiều năm, nhiều gia tộc ma cà rồng nhỏ và những tên ma cà rồng hoang dã phải sợ hãi.

"Ma cà rồng hoang dã?" Cô hỏi

"Là những ma cà rồng không có gia tộc chống lưng, hành động riêng lẻ. Trần gia chúng ta đứng đầu mấy năm nay. Thật ra ma cà rồng trên thế giới này không nhiều"

Tô Thu Vũ gật đầu, Lục Thiên tiếp:

"Ma cà rồng họ Tô chính là dòng họ giữ nhiều bảo vật nhất. Trần gia chúng ta có bảo vật là Huyết Ngọc bảo vệ, thứ này sức mạnh vô hạn, có thể chống lại mọi thứ. Xưa nay vẫn luôn là do đại thiếu gia Minh Thành giữ gìn"

Mà đại thiếu gia Minh Thành này chính là anh trai Trần Uy Bằng vô cùng yêu quý tôn sùng, là bố của Tiểu Lâm. Một ma cà rồng tài giỏi nhất nhì Trần gia nên được giao trọng trách lớn lao giữ Huyết Ngọc, bảo vật của gia tộc.

Theo lời kể của Lục Thiên, năm đó Trần Lâm Kiệt còn rất nhỏ vô tình nuốt mất Huyết Ngọc, trùng hợp khi đó Trần Minh Thành bị điều khiển bởi sức mạnh của Huyết Ngọc dưới đêm trăng tròn, trở nên điên cuồng, không nhận ra ai. Mà mục tiêu của Trần Minh Thành lúc này chính là Huyết Ngọc trong cơ thể Lâm Kiệt, nhưng thằng bé không thể lấy ra, chỉ có cách giết chết là nhanh nhất. Trần Minh Thành đã giết người vợ mình yêu nhất, nhưng lúc chuẩn bị ra tay với Lâm Kiệt thì Trần Uy Bằng đã ra tay trước giết chết anh ta, Lâm Kiệt mới có thể giữ mạng. Bởi vì Trần Uy Bằng biết không có cách đánh thức anh trai nữa.

"Sau sự kiện đó Uy Bằng luôn tự trách mình, dằn vặt suốt mấy năm liền"

Nghe kể thôi Tô Thu Vũ dường như hiểu được tâm trạng lúc đó của Trần Uy Bằng, dằn vặt, tự trách. Tất nhiên không tránh khỏi bị Trần Nghĩa và Trần Uy Nhân trách cứ.

"Từ trước đến nay Huyết Ngọc luôn ở trong người tiểu thiếu gia. Nhiều ma cà rồng muốn chiếm bảo vật này nhưng không biết chuyện. Thấy tiểu thiếu gia được yêu thương nên bọn chúng từ trước đến giờ luôn bắt cóc cậu bé để uy hiếp đổi Huyết Ngọc"

Đôi mắt Tô Thu Vũ rũ xuống, nghe được câu chuyện, định kiến với Trần Uy Bằng cũng giảm xuống phần nào:

"Thì ra đó là lí do Tiểu Lâm không sợ gì. Trần Uy Bằng yêu thương Tiểu Lâm nhất nên mới kích động như vậy"

"Trần gia trước giờ cũng gây thù chuốc oán với rất nhiều người"



"Thiếu phu nhân, cô...không thích thiếu gia chút nào sao?"

Nghe Lục Thiên hỏi câu này cô kích động rất muốn bật dậy hét lớn "không, không một chút nào!". Nhưng vẫn là nên kiềm chế:

"Làm gì có, tôi có thể thích anh ta sao?"

Lục Thiên cười cười, anh hài hước nhìn cô:

"Vậy tại sao cô lại sinh hoạt vợ chồng với thiếu gia?"

"Tôi...đó là vì Cảnh Văn thiếu tủy, người duy nhất phù hợp chỉ có Trần Uy Bằng, anh ta yêu cầu tôi làm những việc này. Còn bắt nhốt tôi"

Tô Thu Vũ quay về đây đã được một thời gian, Lục Thiên quan sát cô, nhận ra điểm khác biệt:

"Tôi thấy cô không buồn vì Cảnh Văn thiếu gia kết hôn mà là vì chuyện khác."

Cô ôm chặt sói nhỏ suy nghĩ phức tạp, đúng là như Lục Thiên nói, cô cũng không biết bản thân bị sao, không buồn vì bị nhốt, cũng không phải vì Cảnh Văn kết hôn. Lục Thiên biết mình nói trúng tim đen của cô rồi:

"Tôi nói đúng rồi chứ? Cô phải dùng tâm để cảm nhận. Có thể cô chỉ là đang lừa bản thân thích Cảnh Văn, nhưng thực tế lại là một đối tượng khác. Không phải Uy Bằng nghi ngờ cô và Cảnh Văn làm chuyện xấu hổ sao?"

Tô Thu Vũ cũng nhận ra sự khác lạ, thật ra cô đang sợ, cô sợ bản thân thích một tên ma cà rồng ác độc như Trần Uy Bằng.

"Thật ra ở bên Trần Uy Bằng còn tốt hơn là với Trần Cảnh Văn. Cậu ấy luôn đối xử tốt với những người mình quý trọng. Cô và Cảnh Văn đã không còn cơ hội rồi, có thể từ từ tiếp nhận Trần Uy Bằng" Lục Thiên tiếp

"Anh đang nói gì vậy chứ?"

Đúng là chọn Trần Uy Bằng vẫn tốt hơn nếu anh ta không nổi điên, Trần Uy Bằng tức giận sẽ biểu hiện ra, còn Cảnh Văn sẽ không nói gì mà im lặng chịu đựng. Trần Uy Bằng vẫn là để ý đến người xung quanh hơn, thấy Trình Nhã Tịnh đi cùng Trần Cảnh Văn, sợ cô buồn còn rủ cô đi uống rượu, đến cả vết bỏng Trần Cảnh Văn không chút quan tâm mà anh cũng nhìn thấy, rõ ràng anh mới là người không nên quan tâm cô nhất. Nhưng mà...đều là lừa đảo.

"Lục Thiên, anh nói một số chỗ đúng. Nhưng không có kết quả đâu. Trần Uy Bằng chỉ là muốn trêu đùa tôi thôi, anh ta lừa tôi khiến tôi giết Chu Triết Trạch. Riêng điểm này đã khiến anh ta thành người không thể tin tưởng rồi"

"Thật ra cậu ấy không giỏi biểu đạt cảm xúc, có thể hôm đó là muốn cô dứt khoát với tên đó, nhưng không ngờ cô lại vì quá kích động mà đâm tên kia"

"Làm sao anh biết chuyện đó?"

"Sao tôi có thể không biết, thiếu gia là người gọi tôi đến dọn dẹp hiện trường mà. Nếu không vụ đó đã xôn xao trên mạng rồi"

Lại là Trần Uy Bằng và Lục Thiên, cô cứ nghĩ người dọn dẹp mọi thứ là Trần Cảnh Văn. Lục Thiên vẫn là khuyên cô nghĩ thoáng một chút:

"Cô nên thử một lần, thật ra thiếu gia rất để tâm cô. Mấy người vợ trước của thiếu gia đều chưa từng thấy mặt cậu ấy đâu. Nhiều năm qua cô là người đầu tiên"

"Không có khả năng!"

***



Trần Uy Bằng nghĩ Tô Thu Vũ sẽ tuyệt vọng khi thấy Trần Cảnh Văn kết hôn với Trình Nhã Tịnh, dù mọi chuyện đều do anh nhưng lúc này anh lo lắng một chút, sợ Tô Thu Vũ sẽ lại trốn trong phòng tắm lén khóc như lúc đó. Nhưng cô lại lạc quan hơn anh nghĩ, cô chuẩn bị rất kĩ càng, trang điểm thật xinh đẹp để đến dự hôn lễ của "cháu trai", hơn nữa đều dùng những đồ mà anh đã chuẩn bị. Ai không biết còn nghĩ cô là cố tình chiếm hào quang của cô dâu. Anh cũng không thấy lạ, còn cho rằng cô muốn dùng nhan sắc để khiến Trần Cảnh Văn hối hận.

Trong hôn lễ, từ đầu đến cuối cô đều rất bình tĩnh, ánh mắt hướng về phía chú rể và cô dâu ngời ngời trên lễ đường.

"Em nhìn nó làm gì? Nó cũng đâu đẹp bằng chồng em?" Trần Uy Bằng tự tin nói với cô

"Anh im đi, đừng khiến tôi càng chán ghét thêm" Cô ghét bỏ quay đi

"Được rồi, đã mất công đến đây nhất định phải gửi lời chúc thật đẹp cho cháu trai"

Anh nghĩ cô sẽ không qua được ải này. Nhưng trong hôn lễ cô lại có tự tin đáp trả Trình Nhã Tịnh, tất nhiên cô nhớ những gì cô ta đã làm với mình. Còn thật sự mỉm cười mà chúc phúc cho bọn họ. Trần Cảnh Văn cũng cười nhẹ đáp lời "cảm ơn" với thím.

Sau khi quay về trời đã gần tối, ngồi trên xe Trần Uy Bằng vô thức liếc cô, quả nhiên cô không giấu nổi sự yếu đuối của mình, đôi mắt đã đỏ lên, phủ một tầng nước.

"Không sao chứ?" Trần Uy Bằng bối rối, vẫn là chưa bao giờ dỗ dành con gái

Cô im lặng một hồi bỗng quay sang:

"Trần Uy Bằng anh có muốn uống chút rượu không?"

Anh chớp mắt khó hiểu, cô lại muốn làm gì đây chứ? Hay là giống như lần trước?

Quả nhiên tối đó cô lại say xỉn, say đến trời đất không nhận ra nhưng vô cùng ngoan ngoãn, chỉ ngồi yên một chỗ mà không quậy nữa. Trần Uy Bằng chỉ đành đưa cô về biệt thự, để cô nằm trên chiếc giường mềm mại, lau người cho cô. Cô mơ màng mở mắt thấy được người trước mắt là Trần Cảnh Văn vội giữ chặt tay anh:

"Cảnh Văn, không phải đây là...đêm tân hôn của anh sao? Anh đến đây làm gì? Phải ở lại với cô dâu mới đúng"

Trần Uy Bằng cau mày dừng động tác, ngay sau đó lại tiếp tục, cố ý chà mạnh chiếc khăn ướt trên mặt cô

"Ưm..." Khuôn mặt cô đỏ hoe, khẽ rên rỉ không hài lòng

Nét mặt Trần Uy Bằng mờ mờ hiện ra:

"Trần Uy Bằng tên xấu xa! Sao anh lại...giống...giống anh ấy như vậy? Nhà họ Trần các người thật lạ...hai đứa cháu trai không giống bố nó mà lại giống chú...hay là..."

"Em có biết mình đang nói gì không? Đừng có nói nhảm, mau ngủ đi"

"Không! Không muốn ngủ!"

Thì ra khi quay về cô mới bắt đầu nổi loạn. Trần Uy Bằng cởi váy cô, vì muốn cô im lặng mà há miệng, răng nanh sắc nhọn cắn xuống chiếc cổ trắng nõn. Tô Thu Vũ không cảm thấy đau đớn, nhưng bất ngờ bị cắn, cô liền ngơ ngác một hồi sau đó đẩy anh ra hoảng hốt, như một đứa trẻ chịu uất ức:

"Anh...anh bắt nạt tôi! Tôi mách bố!"

Trần Uy Nhân sao có thể khiến Trần Uy Bằng sợ? Anh liền lộ vẻ hung ác đe dọa cô:

"Nếu em không nghe lời anh sẽ lại cắn em"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.