Lục Diệp Bằng nghe cô bị thương đã không còn tâm trạng nào để ăn uống nữa rồi! Anh cất bước chân chạy thật nhanh lên phòng của mình.
"Bà xã! " Vừa mở cửa anh đã khẩn cấp gọi cô.
Ánh sáng trong phòng bật lên, Lục Diệp Bằng nhìn Lam Lam trên giường. Nhưng trái lại, anh không hề nghe thấy được một tiếng phản ứng nào từ cô. Không lẽ cô đã ngủ rồi?
Lục Diệp Bằng tiến lại gần.
Lam Lam đã chùm chăn lên đầu che kín mít hết người mình lại.
Lục Diệp Bằng trầm mặc mở chiếc chăn ra nhanh,ánh mắt anh dán chặt vào bàn chân đã được băng bó lại của cô. Đúng thật cô đã bị thương, vậy mà khi nãy cũng không nói cho anh biết vẫn tỏ ra bình thường với anh. Dù có đau nhưng cũng vẫn không chịu cho anh thấy. Không biết đến khi nào,anh mới trị được cái tính cứng đầu của cô gái này nữa.
Lục Diệp Bằng khẽ lắc đầu, anh muốn xem vết thương của cô có nặng không? Nhưng lúc này khi anh chạm vào chân cô thì bỗng giựt mình. Chân cô không ngừng run rẩy, còn trở nên lạnh ngắt như anh chạm vào một tảng băng vậy.
Anh lập tức kéo chiếc chăn mạnh ra. Cơ thể Lam Lam không ngừng co rút từng đợt.
"Lam Lam! Em sao vậy? " Lục Diệp Bằng nhìn vào gương mặt của cô hốt hoảng.Anh nhanh chóng nâng gương mặt cô lên gọi thêm một lần nữa "Lam Lam! Em bị làm sao vậy? Sao cả người đều lạnh như thế này? "
Lam Lam vẫn còn ý thức được, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-voi-phu-thuy-hoi-hoa/2552722/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.