Một trận đánh nhau giữa hai người đàn ông. Nhưng nói đúng hơn là một người đánh và một người chịu trận. 
Luôn luôn là như vậy, Hoắc Thiếu Tiên luôn là người chịu đựng để cho Lục Diệp Bằng đánh cho đến khi nào anh thấy hả dạ thì thôi. 
Cho đến một lúc, Hoắc Thiếu Tiên không còn chịu nổi nữa. Anh nhìn thẳng vào Lục Diệp Bằng, mệt mỏi lên tiếng. 
“Lục Diệp Bằng!! Trước giờ tôi luôn làm tất cả cho anh”. 
" Thì sao?? "Lục Diệp Bằng gào lên "Nhưng mày cũng không thể đối xử với tao như vậy!” 
Hoắc Thiếu Tiên giữ bình tĩnh, hai con ngươi cong lên tạo nên một con sóng dữ dỗi nằm trên bề mặt biển lặn. 
" Anh vẫn còn nhớ lời hứa trước đây anh từng nói với tôi là tôi muốn gì anh cũng đều sẽ đáp ứng không? " 
"Rồi sao? " Lục Diệp Bằng không bao giờ quên những gì Hoắc Thiếu Tiên đã làm cho anh. 
"Vậy bây giờ tôi chỉ xin anh một điều thôi! " 
Lục Diệp Bằng suy nghĩ. 
"Nói… Mày muốn gì? " 
Hoắc Thiếu Tiên cong môi, quyết định nói thẳng ra. 
"Anh hãy nhường Lam Lam lại cho tôi có được không? " 
Máu nóng lập tức dồn lên não. Hai cánh tay Lục Diệp Bằng liền siết chặt lại, gân đỏ đã hiện rõ lên. Không còn nhiều lời,anh lại cho Hoắc Thiếu Tiên một cú đấm vào mặt. 
Mẹ nó! Vẫn là muốn cướp vợ của anh. Lục Diệp Bằng hôm nay đã nhịn không nổi nữa rồi. 
Một lời cầu xin của Hoắc Thiếu Tiên đã khiến cho 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-voi-phu-thuy-hoi-hoa/2552684/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.