🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lục Diệp Bằng thu ánh mắt lại,anh cười thầm trong bụng rồi cất giọng bình thản như chuyện không hề liên quan đến mình.

"Sau khi kết thúc,hình phạt của Lục Diệp Minh không phải chỉ quỳ thôi đâu! " Anh nhìn thẳng vào mắt Lục Diệp Minh tuyên bố.

Sau khi nghe Lục Diệp Bằng nói vậy, trong lòng của hai cha con Lục Diệp Lâm và Lục Diệp Minh đã không thể còn đứng vững, trái tim muốn rơi thẳng ra ngoài vì nghĩ đến sẽ có chuyện lớn sẽ sắp xảy ra.

Một lát sau, Lục Diệp Bằng nhìn qua người trợ lý Á Hiên của anh mà ra lệnh.

“Chuẩn bị bước tiếp theo đi”.

" Dạ đã rõ "Á Hiên vội vàng đi vào bên trong.

Các phóng viên thấy vậy, bản tính tò mò hóng chuyện của bọn họ càng được khơi lên. Họ nghĩ hôm nay bọn họ thật vinh hạnh khi được mời đến đây ngoài mặt là dự đám cưới nhưng không ngờ lại được nghe chuyện xấu của nhà họ Lục.

Có vẻ như người đàn ông như Lục Diệp Bằng thật sự muốn quay lưng lại gia đình của anh ta rồi.

Phóng viên đưa máy ảnh lên chụp liên tục vào mọi người. Những bức ảnh ngày hôm nay chắc chắn ngày mai sẽ được thấy trên những tờ báo lớn.

Lục Diệp Bằng đứng thẳng người. Anh nhìn mọi người lại một lần nữa công khai chuyện lớn.

"Hôm nay tôi muốn công khai xin lỗi vợ của tôi và gia đình của cô ấy! " Nói rồi anh hướng người về gia đình họ Tần cúi đầu xuống.

“Vì tôi đã tổn thương vợ của tôi… Thật ra buổi họp báo hôm trước,Lam Lam cô ấy không phải là người ăn cắp mẫu thiết kế bên Tập Đoàn Công Ty Thái Thị mà là do công ty chúng tôi đã có nội gián muốn ăn cắp bộ sưu tập của cô ấy cho người khác. Nên đến phút chót tôi đã kịp thời thay đổi bản vẽ ban đầu”

Cái gì… Anh ta vừa nói gì?

Phóng viên vẫn chưa hiểu ý của Lục Diệp Bằng, vài ba người phóng viên nhanh chóng bước tới đặt câu hỏi với anh.

"Ý của anh có phải là thiết kế đã bị đánh tráo?”

“Và thiết kế được ra mắt lúc đó không phải là dự kiến ban đầu sao?”

"Vậy anh có biết ai làm nội gián không? "

Lục Diệp Bằng từ đầu buổi tiệc đến giờ luôn là nhân vật chính, khi nghe mấy người phóng viên hỏi anh chỉ mím môi nhẹ, khẽ khàng trả lời.

“Nếu tôi không biết, tôi sẽ không bao giờ đứng ở đây”.



" Vậy là ai vậy thưa anh? "

"Là một người phụ nữ… Nhân vật chính của những thước phim vừa rồi?"Lục Diệp Bằng thẳng thắng không vòng vo nữa mà nói thẳng ra luôn.

"Lục Diệp Bằng!!! " Dương Tiểu Vy không đợi anh nói hết, cô ta đã không còn kiềm chế nữa hét lớn tên anh

Chỉ trong vòng vài giây Dương Tiểu Vy đã đi đến trước mặt Lục Diệp Bằng, thái độ đã hoàn toàn kích động.

"Anh còn nói nữa, tôi sẽ thưa anh vào tội vu khống… Chứng cứ đâu, chứng cứ gì để anh buộc tội tôi… Lục Diệp Bằng, anh quá bỉ ổi vô liêm sỉ, anh dụ dỗ tôi kết hôn, rồi sau đó vạch trần tôi… Anh mới chính là một thằng khốn nạn… Lam Lam bị những điều như vậy là do bị báo ứng của anh mà ra… Chồng làm thì vợ phải gánh tội thôi! "

Lục Diệp Bằng bật cười.

“Vậy sao…? Chứng cứ phải không? Cô nhìn lên màn hình đi”.

Màn hình chiếu bỗng chốc mở ra. Hình ảnh bên trong chính là căn phòng của Lục Diệp Bằng ở nhà họ Lục. Và Dương Tiểu Vy lại đang bước vào lấy USB,đánh cắp bản thiết kế của Lam Lam. Hình ảnh ngay chiếc bàn bàn vẽ tranh của Lam Lam,nên hành động của Dương Tiểu Vy đang thực hiện rất là rõ rệt.

" Còn một nhân chứng nữa" Lục Diệp Bằng vừa nói vừa bước ngồi xuống ngồi xuống trước mặt của A Vĩ dịu dàng hỏi.

“A Vĩ! Còn hãy nói xem mẹ con đã xúi giục con làm những chuyện gì? Con nói đi, không ai làm gì con đâu”.

A Vĩ nhìn mọi người có phần rụt rè, nét mặt sợ hãi nhìn Lục Diệp Bằng rồi gật đầu.

" Mẹ kêu con vào phòng của ba lục tung lên, rồi kêu con đem đồ đó thả vào bồn cầu. Tiêu hủy cho vợ của ba không lấy lại được. Còn kêu con nói ra những lời sỉ nhục với vợ của ba. Mẹ nói cô ấy đã dành lấy ba, muốn cướp ba đi. Mẹ còn nói vợ của ba là mụ phù thủy xấu xa"

“Mẹ của con không phải là phù thủy…” An Nhiên nằm trong lòng bà nội nghe có người nói xấu mẹ mình, cô bé liền tức giận lên hét thật lớn.

Thấy con gái gần như sắp khóc, Lục Diệp Bằng liền cuốn cuồn đứng lên đi lại bế con gái vào trên tay dỗ dành.

"Ngoan…! Công chúa nhỏ của ba không được khóc, mẹ con đâu có làm phù thủy đâu… Đừng khóc! "

Hoắc Thiếu Tiên nghe Lục Diệp Bằng nói mà không nhịn được liền cười thầm, anh khẽ nói nhỏ với Tịch Duy An và Chung Linh đang đứng bên cạnh.

"Chẳng phải cô ấy được mệnh danh là Phù Thủy Hội Họa sao? "

"Không nói tôi cũng quên mất " Tịch Duy An nghe xong cũng gật đầu đồng ý

Lục Diệp Bằng nghe được xì xầm liền quay đầu lại trừng mắt nhìn ba người họ.

Mọi người bây giờ đã hiểu ra hết mọi chuyện. Thì ra là như vậy. Người phụ nữ này thật sự là thâm độc. Vì lợi ích cá nhân mà đã hi sinh ngay cả đứa con trai của mình.

Nhìn vào thằng bé, ai cũng cảm thấy rất tội nghiệp và đáng thương hơn là đáng trách.

Lục Diệp Bằng nhìn thẳng vào một đám người cổ đông công ty ngồi gần đó, gầm lớn.

“Vậy đã rõ, vợ tôi là một người bị hại. Đáng lý tôi sẽ không giải thích,vì dù sao cả tôi và cô ấy đều đã rời khỏi công ty. Nhưng với những người chỉ biết ngồi hưởng lợi như mấy người thì buộc lòng tôi phải nói ra”.

Lục Diệp Bằng dùng đôi mắt sắc lạnh quay trở lại nhìn Dương Tiểu Vy, nhàn nhã nói.

"Tôi biết nguyên nhân cô vào công ty làm việc… Cô đừng tưởng có thể che mắt được tôi… Chẳng phải cô cũng đang làm việc cho Thái Tứ Kiệt đó sao… "

Dương Tiểu Vy trợn trắng mắt lên, cô vô thức siết chặt tay mình lại. Trong lòng không ngừng tự hỏi tại sao anh lại biết nhiều đến như vậy.

“Có muốn tôi vạch trần cô tiếp không?”



Hồi chuông cảnh báo vang lên trong đầu của Dương Tiểu Vy. Cô bây giờ đã hiểu,anh đã biết hết tất cả. Những bây giờ cô phải làm gì để bịt miệng anh ta lại đây.

Phía bên này Dương Tử Lan đột ngột lên tiếng.

"Anh Diệp Bằng! Anh sợ gì chứ, cứ nói hết những gì xấu xa của hai người họ ra, để tôi xem còn chuyện gì mà người chị yêu dấu của tôi đã qua mặt tôi nữa!”

Dương Tiểu Vy trừng mắt nhìn em gái của mình. Đến nước này ông Dương ba của hai người cũng đang đứng ở giữa rất khó xử. Lòng bàn tay cũng là thịt mu bàn tay cũng là thịt. Đứa nào cũng là con, ông cũng không biết phải bênh đứa nào. Tại sao cả hai đứa đều dính dáng cùng một người đàn ông không ra gì như Lục Diệp Minh.

Chớp mắt đã hơn hai tiếng đồng hồ và Lục Diệp Bằng đã vạch trần ra một số tội của Lục Diệp Minh cùng với Dương Tiểu Vy.

Đương nhiên, mọi chuyện còn chưa dừng lại ở đó. Lúc này đến lượt Hoắc Thiếu Tiên bắt đầu ra tay. Anh nhìn tất cả mọi người và đặc biệt là anh nhìn về phía ông bà Nghị Viên Tần, khàn giọng lên tiếng.

"Đã đến lúc rồi… "

Mai Anh nghe xong liền gật đầu, bà bắt đầu đứng lên nhìn thẳng vào các vị phóng viên, đôi mắt của bà đã hiện lên sự phẫn nộ rõ rệt.

"Lúc trước tôi chưa có câu trả lời cho mọi người,thì ngay ngày hôm nay tôi sẽ nói sự thật… Lam Lam có phải là con gái của tôi không? " Rồi bà nhìn về phía Dương Tiểu Vy gằn mạnh từng chữ hỏi.

“Thưa cô Dương! Cô lấy đâu ra những cáo buộc,nói con gái của chúng tôi không phải là con ruột, và tôi muốn hỏi chứng cứ mà cô có vào ngày hôm đó là từ đâu ra… Của cô hay của một người nào khác”.

Mọi người im lặng chăm chú nghe phu nhân của Nghị Viên Tần nói. Có một số người bàng hoàng, và cũng có vài người đang không ngừng run rẩy trong lòng.

Dương Tiểu Vy nhìn về một người, nhưng xem ra hình như người đó không hề quan tâm đến cô. Sự tức giận khiến hai tay cuộn chặt lại. Tính đổ hết mọi tội lỗi lên trên đầu cô sao… Đừng hòng.

Nhưng trong lòng cô vẫn còn có lòng tin Lam Lam không phải là con ruột của nhà họ Tần.

“Vậy bà có chứng cứ nào xác thực cô ta là con ruột của mình không? Nếu mấy người là ba mẹ ruột thì tại sao lại bỏ mặc cô ta, dẫn đến bây giờ cô ta đã bị mù lòa nằm trong bệnh viện không có một người thân nào bên cạnh”.

“Vậy con mắt nào của cô nhìn thấy cô ấy không có người thân nào bên cạnh?” Lục Diệp Bằng lên tiếng cắt ngang lời cô ta.

An Nhiên nằm trong lòng của Lục Diệp Bằng, cô bé hiểu một chút câu nói của ba mình, liền cất lên giọng nói non nớt nhìn mọi người.

“Không có đâu,ba vẫn luôn ở bên mẹ của con. Tối nào ba cũng nằm bên trái, mẹ thì nằm bên phải… An Nhiên thì nằm chính giữa ôm ba mẹ ngủ. Ba mẹ chưa bao giờ xa nhau một phút giây nào hết”.

Câu nói của An Nhiên khiến nhiều người nghe xong đều cảm thấy gia đình họ thật ấm áp và đầy hạnh phúc. Nhưng lại khiến Dương Tiểu Vy hoàn toàn phẫn nộ trước mặt mọi người.

Không suy nghĩ, cô ta liền đến trước mặt Lục Diệp Bằng lên tiếng chất vấn anh.

“Thì ra anh bỏ mặc tôi để đến với cô ta sao? Vậy anh còn nói dối tôi là đi ra nước ngoài”.

Lục Diệp Bằng nhếch môi trả lời.

"Ở bên vợ và con của mình còn phải xin phép với hạng người như cô sao? Tôi không có rảnh, chỉ có một mình vợ của tôi mới có thể quản được tôi thôi…! Còn cô thì… Nằm mơ đi! "

"Anh… " Dương Tiểu Vy câm nín. Cô thật sự muốn đánh chết cái tên khốn này ra.

Mai Anh nhìn sau lưng Dương Tiểu Vy buồn bực lên tiếng.

“Tại sao chưa trả lời câu hỏi của tôi…? Đừng đánh trống lãng cô trả lời cho tôi nghe… Bằng chứng nào nói cô, Lam Lam không phải là con gái của tôi.”

Bóng lưng Dương Tiểu Vy bỗng dưng lạnh toát, trong đầu đang có những suy nghĩ rất nhiều. Bà ta hỏi câu hỏi như vậy, không lẽ cô đã ngộ nhận tất cả rồi sao?

Lam Lam thật sự là con ruột của nhà họ Tần… Vậy những tờ giấy kết quả hôm trước vậy là như thế nào?



Trái tim cô như bị ai bóp nghẹn lấy, cô không biết phải trả lời như thế nào? Cô có nên khai người đó ra không?

Thấy Dương Tiểu Vy vẫn cứ tiếp tục im lặng, Mai Anh xoay người lấy ra một sắp văn kiện thật lớn đứng trước mặt các phóng viên nói lớn.

"Nếu cô Dương vẫn giữ nguyên cáo buộc xúc phạm thân phận của con gái của tôi và cho rằng những gì mình làm đang làm là đúng thì người làm mẹ như tôi sẽ cùng với cô Dương chơi tới cùng. " Bà nói xong liền lật từ trang trên sắp văn kiện đó rồi nói tiếp. “Đây là hồ sơ lúc Lam Lam đã được sinh ra ở bệnh viện nào và còn có vụ án bắt cóc năm xưa đã được cảnh sát điều tra”

Bà đưa cho tất cả phóng viên xem hồ sơ, bọn họ truyền tay nhau với vẻ mặt rất kinh hoàng.

Một người phóng viên lên tiếng hỏi.

"Thưa bà! Như vậy cô tiểu thư đó là con gái ruột của bà thật sao…? Con gái của bà đã tìm ra vào năm sáu tuổi…? "

"Vậy bà có biết ai là người bắt cóc con gái bà không? "

Lục Diệp Bằng không khỏi nhíu mày,anh không biết hôm nay mẹ vợ sẽ đứng ra vạch trần cô ta. Còn giấy tờ phóng viên đang cầm trên tay là sao…?

Suy nghĩ một hồi, anh cũng bước đến lấy xem thử. Anh muốn biết nguồn gốc sự việc vào năm đó của vợ anh là như thế nào?

Lúc này Tần Văn Hạo nhìn ra cửa, ông liền ra lệnh cho người gác cửa.

"Mở cửa… "

Người bước vào chính bốn vị cảnh sát cùng với một người đang bị che mặt và còng tay lại.

Người cảnh sát được xem là lớn nhất nhanh chóng bước tới liền cung kính cúi đầu chào Tần Văn Hạo

"Nghị Viên Tần! "

“Chào Trung Úy Đỗ” Ông đưa tay ra bắt lấy tay anh ta rồi sau đó xoay người giới thiệu.

“Người này là Trung Úy Đỗ Bảo An là người năm xưa phụ trách đứng ra điều tra vụ bắt cóc này”

Mọi người nghe xong có chút giựt mình, nếu có cảnh sát đến đây xem ra chuyện này đã rất lớn rồi! Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, họ cảm thấy cũng phải thôi, chuyện này nếu thật sự Tần Lam Lam chính là con ruột của Nghị Viên Tần thì chắc chắn Dương Tiểu Vy sẽ trả giá rất đắc, bởi vì ai biểu cô ta đụng đến con gái cưng của ngài Nghị Viên làm gì.

Dương Tiểu Vy càng lúc càng sợ hãi, cô ta không biết chuyện lại nghiêm trọng đến mức như vậy. Cô biết gia đình họ Tần, cho dù Tần Văn Hạo có là Nghị Viên hay là giàu có đến mức ra sao. Nhưng họ cũng chưa bao giờ đụng tay đụng chân với một ai. Cô còn nghĩ lỡ như cô có nói sai thì cũng không đến mức cảnh sát có mặt trong vụ này.

Không lẽ cô đã đánh giá thấp họ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.