🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau


Lam Lam bị tên đó đẩy mạnh vào tường khiến cô không đứng vững lập tức ngã xuống đất, một cánh tay chống xuống liền bị trầy xước.

Cô ngẩng đầu lên trừng mắt với tên đàn ông đó.

"Là đàn ông mà ra tay với phụ nữ, mấy người không cảm thấy nhục nhã sao?"

"Nhục nhã sao?" Tên đó nghe xong liền cười lớn " Chuyện tao làm sắp tới,mày còn không tưởng tượng được đâu".

Lam Lam đề cao cảnh giác.

Trái tim Lam Lam bắt đầu run sợ.Dự cảm trong lòng cô chỉ có thể là chuyện đó.

Nét mặt A Mẫn đã nhợt nhạt nay còn bị những người này làm cho kinh sợ hơn.

Bờ môi run rẩy nói.

"Các người hãy cẩn thận.Nếu các người đã biết bạn trai của tôi rồi.Thì các người cũng nghĩ chồng của cô ấy sẽ là người như thế nào không? Họ nhất định sẽ không tha cho các người,nếu như các người đụng vào chúng tôi"

Nghe xong, tên đại ca liền bật cười lớn.

"Tạo biết chứ! Tao biết Lục Diệp Bằng sẽ không tha cho tao, nhưng ai biểu vợ của hắn ta đã đụng vào người phụ nữ của tao.....Cho nên,cô ta phải trả giá cho những gì hôm nay đã làm với Tiểu Nghê của tao".

Dứt lời, hắn ta liền di chuyển bước chân đến chỗ của Lam Lam.

Trái tim Lam Lam như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.Trong lòng cô bây giờ thật sự rất muốn Lục Diệp Bằng đến đây, cô muốn được nhìn thấy anh cứu cô.

"Anh không được bước tới đây, tôi cấm anh lại gần tôi"

"Lam Lam!" A Mẫn cũng sợ hãi liền bước đi vài bước, cô rất muốn đến bên cạnh Lam Lam vào lúc này.

Nhưng cô liền bị một tên đàn em ngăn lại.

"Đứng lại đó! Đại ca tao xử nó xong sẽ đến lượt của mày" Hắn đưa ra lời hâm doạ.

Tên đại ca bước đến trước mặt Lam Lam liền ngồi thụp xuống nâng mặt cô lên, ngữ khí trở nên lạnh lẽo

"Hôm nay tao nhất định trừng trị hai đứa chúng mày, đặc biệt là mày.....Dám cả gan dám đánh Tiểu Nghê của tao".

Dứt lời, hắn lập tức tát thẳng vào mặt của Lam Lam hai bạt tai.

Tiếng " chát" quá lớn cũng đủ làm cho những người ở đây cảm nhận được sự đau đớn trên gương mặt của Lam Lam.

Sức lực của đàn ông làm gì Lam Lam có thể chịu nổi, cô yếu ớt liền ngã mạnh xuống dưới đất,đầu lập tức đập xuống nền đường,máu không ngừng tuôn ra.

A Mẫn hoảng hốt liền đưa hai tay lên miệng hét lớn tên cô.

"Lam Lam!"

Tên đàn ông như được sự hả hê trong lòng liền không ngừng cười lớn.

"Đừng có giả chết như vậy chứ! Chỉ mới một màn dạo đầu thôi mà!"

Trái lại, Lam Lam dường như đã bất tỉnh cô không hề nhúc nhích khi đầu cô bây giờ lại ra máu quá nhiều.

Vậy mà tên đàn ông lại tưởng cô giả vờ liền đứng lên nhìn Lam Lam từ trên xuống,ngay sau đó hắn ta đưa một chân lên đạp mạnh vào bàn tay của cô, nghiến răng nói.

"Phù Thủy Hội Họa sao? Để tao xem mày còn làm hoạ sĩ được không ?"

Chân còn lại, hắn ta đang từ từ dơ lên định đá thật mạnh vào người của Lam Lam.

Nhưng đúng lúc này tiếng hét thất thanh bỗng vang rất lớn, giống như một con sói hoang vừa mới bị thơ săn dùng một cung tên ra để bắn chết nó.

Nhưng đó không phải là tiếng hét oai oán của Lam Lam, bởi vì thật sự giờ đây cô đã dần mất đi ý thức.

Đó là một giọng của một trong những tên đàn em.

Khi A Mẫn còn đang lo lắng cho Lam Lam thì cô liền nghe sau lưng một tiếng "bịch",ngay sau đó cô nhìn thấy người từ nãy giờ đang giữ lấy cô,đã lăn đùn xuống đất.

A Mẫn giựt mình quay đầu lại nhìn.Ánh mắt cô rưng rưng khi cuối cùng cũng đã có người cứu lấy hai cô.

"Thiếu Tiên!"

Nét mặt Hoắc Thiếu Tiên bao trùm một màn sương đầy giá lạnh.

"Mẹ nó.....! Mày đúng là chán sống rồi..."

Một giây sau,anh lao thẳng tên đàn ông đang hành hạ Lam Lam liền dùng một chân đá thật mạnh hắn ta vào tường.

Lúc này A Mẫn mới quan sát được, thì ra người của Hoắc Thiếu Tiên đã khống chế những tên còn lại.

"Lam Lam!"

Một giọng quen thuộc ngay cả A Mẫn cũng phải đờ đẫn ra vài giây.

Cô thật sự không ngờ người đi cùng Hoắc Thiếu Tiên không phải là Lục Diệp Bằng mà chính là hai vợ chồng Tần Hạo Thiên và Tiểu Sơ.

Tiểu Sơ nhìn Lam Lam nằm dưới đất, không thể nào không nhớ đến sự việc vào năm xưa, cô còn nhớ lúc đó Lam Lam xém một chút nữa là đã mất mạng với hai tên côn đồ đó.

Lần này cô ấy cũng không thể hơn là bao nhiêu.

Hạo Thiên bước đến nâng người Lam Lam lên,vén mái tóc của cô ra thì những vết thương trên gương mặt của cô khiến anh rất kinh hoàng.

"Lam Lam! Em tỉnh dậy nhìn anh đi....."

Có lẽ vì tiếng gọi quá đỗi chân thật khiến Lam Lam đang từ từ chìm vào trong giấc ngủ mở nhẹ mắt ra nhìn anh.

Trong đầu cô chỉ nghĩ được một người đàn ông.

"Diệp Bằng....!"Lam Lam bất giác gọi tên anh trong vô thức,ngay sau đó cô lại một lần nữa nhắm mắt lại,bờ môi vẫn còn muốn nói gì đó.

Thấy vậy,Hạo Thiên nhanh chóng cúi người xuống nghe Lam Lam đang nói gì.

"Diệp Bằng....! Không nên biết......"

Còn chưa nói hết,Lam Lam đã ngất đi trong lòng của Hạo Thiên.

Cả gương mặt Hạo Thiên hoàn toàn hoảng sợ,anh lập tức bế Lam Lam lên.

"Em rán lên,anh sẽ đưa em vào bệnh viện."

Hạo Thiên nhìn Hoắc Thiếu Tiên gấp gáp nói.

"Chuyện ở đây cậu hãy giải quyết đi, nhất định phải giữ sống mấy tên này....Tôi còn có chuyện để bàn bạc với bọn chúng"

Dám đụng đến em gái của anh, thì những tên này chắc chắn không còn mạng để sống.Nhưng trước hết,anh phải biết được lý do tại sao lại ra tay độc ác với em gái của anh như vậy.

Lúc này,khi Hạo Thiên và Tiểu Sơ đi ngang qua người A Mẫn.

A Mẫn bỗng chốc kêu lên,tay liền ôm lấy bụng.

Tiếng kêu của cô khiến cả những người ở đây lập tức khựng lại.

Tiểu Sơ bỗng nhớ ra chuyện gì đó.Không hề để ý đến Hoắc Thiếu Tiên đang có ở đây, liền đi đến gần A Mẫn chợt nói.

"A Mẫn! Cậu không sao chứ? Có phải đứa bé....."

Sắc mặt A Mẫn tái nhợt, cô vội kéo tay Tiểu Sơ,run rẩy nói.

"Con của mình.....! Mình đau bụng quá ..."

Ngay sau đó, cô cũng ngất xỉu trên tay của Tiểu Sơ.

Khung cảnh đó được Hoắc Thiếu Tiên chứng kiến,anh không chừng chờ liền buông tên khốn đó ra vội bước đến ôm lấy A Mẫn.

"Mẫn....!Em sao vậy?"

"Có lẽ cậu ấy bị động thai rồi! Chúng ta đưa cậu ấy vào bệnh viện nhanh thôi!"Tiểu Sơ căng thẳng nói.

Hoắc Thiếu Tiên giựt mình kinh hãi.

"Cô ấy có thai sao?"

Không suy nghĩ nhiều,Hoắc Thiếu Tiên lập tức bế cô lên.Lên tiếng ra lệnh.

"Bắt chúng nó về hết cho tôi"

Ngay sau đó cả anh và Hạo Thiên liền ôm hai người con gái chạy nhanh đến bệnh viện.

*********

"Keng....."

Đúng chín giờ tối, vào ngay lúc bầu trời gần như tối đen như mực.Lục Diệp Bằng đang ngồi ở phòng khách, trên tay vẫn còn cầm một ly trà, nhưng không hiểu lý do vì sao bàn tay của anh bỗng nhiên chợt run rẩy lên dữ dội khiến ly trà cũng theo đó mà rớt xuống nền nhà,ngay sau đó là tiếng âm thanh ly bể vang lớn khắp căn phòng.

Trái tim anh chợt thắt.

"Lam Lam...!"

Nét mặt Lục Diệp Bằng trở nên lạnh giá,trong lòng cứ thấp thỏm không yên giống như đã có chuyện gì rất nghiêm trọng đang xảy ra mà anh không hề biết.

Trong đầu chỉ suy nghĩ đến có khi nào là liên quan đến cô hay không?

Chiếc đồng hồ lắc lư càng làm cho anh trở nên lo lắng.

Trời đã tối rồi, cô định không trở về nhà hay sao?

Lúc chiều,khi anh nhận được tin từ Á Hiên, bảo là đã tìm thấy Lam Lam ở nhà của A Mẫn.Khi đó anh cũng định đến đó xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe cô đang ở nhà của A Mẫn anh cũng yên tâm phần nào.Anh chỉ sợ khi anh đến đó,Lam Lam lại nghi ngờ anh lại theo dõi cô, lại tiếp tục giận dỗi với anh nữa,anh và cô chỉ mới làm lành cách đây mấy tiếng,anh không thể nào để cho cô giận anh thêm được nữa.

Nhưng vào ngày tại thời điểm này,anh cũng chẳng hiểu mình đang bị làm sao nữa, tại sao lại bất an như thế này?

Nghĩ vậy,Lục Diệp Bằng liền lấy điện thoại ra, không chừng chờ liền gọi ngay cho cô

Nhưng tiếc là điện thoại Lam Lam đã khóa máy từ lúc sáng.

Thấy vậy,anh liền bật định vị GPS của chiếc xe của mình lên.Nhìn vào thì anh thấy xe vẫn còn nằm ngay nhà của A Mẫn.

Có lẽ A Mẫn đã xảy ra chuyện gì rồi! Nhưng anh đoán không lầm, có lẽ là chuyện của cô ấy và Hoắc Thiếu Tiên.

Lục Diệp Bằng thở dài, nói thầm trong bụng.

Phải cho hai cái người này kết hôn càng sớm càng tốt,chứ không thể để làm phiền vợ của anh mãi như vậy được!

*******

Bệnh viện lúc nào cũng có ca tai nạn nghiêm trọng được đưa vào ngay trong đêm.

Hôm nay cũng như thường ngày, nhưng nó lại đặc biệt hơn là cả hai cô gái được đẩy vào cùng một lúc đều là người thân của Viện Trưởng Bệnh Viện này.

Cả hai cô gái được nằm trên chiếc băng ca được đẩy vào phòng cấp cứu.

Một người đã được xem là sản phụ, người còn lại thì trên người đều toàn là máu.

Bác sĩ trực tiếp cấp cứu cho Lam Lam chính là Bác sĩ khoa ngoại giỏi nhất ở bệnh viện này ......Giang Thâm!

Vừa nhìn thấy Lam Lam,anh ta cũng một phen kinh hoàng.Anh ta vẫn còn nhớ năm xưa Lam Lam cũng được đẩy vào bệnh viện với trên người toàn đầy vết thương giống như thế nay.

Hôm nay lập lại, không biết có nguy hiểm như lần trước nữa không?

Đáng lẽ Thi Thi cũng đã nghỉ phép ngày hôm nay, nhưng vì cuộc gọi của Hạo Thiên mà cô đã không thể nào bình tĩnh, lập tức phi đến đây thật là nhanh.

Sau hơn một tiếng động hồ,A Mẫn cũng được bác sĩ đẩy ra từ trong phòng cấp cứu.

Hoắc Thiếu Tiên hấp tấp liền bước đến hỏi nhanh.

"Bác sĩ! Cô ấy không sao chứ....? Còn con của tôi...."

"Anh cứ bình tĩnh" Bác sĩ mím môi cười nhẹ "Cô ấy không sao?Chỉ là hiện tượng bình thường,anh cần chú ý đến vợ của anh nhiều hơn một chút ".

"Vậy là cô ấy thật sự đã có thai rồi phải không?"Hoắc Thiếu Tiên run rẩy, chẳng dám tin đây là sự thật.

Bác sĩ nhìn dáng vẻ của anh khẽ cười, chợt lắc đầu nhẹ.

"Cô ấy đã có thai gần được hai tuần rồi!"

Nụ cười Hoắc Thiếu Tiên thoáng chốc nở rộ lên,anh sung sướng như muốn hét lên vì anh cuối cùng cũng đã được như ý muốn.

Nếu tính theo thời gian, vậy là chuyến đi du lịch ở Đảo Maldives đó....!

Vậy mà mấy hôm trước anh còn....

Không biết có ảnh hưởng gì đến con của anh không?

Nhưng bác sĩ cũng đã nói A Mẫn không có gì rồi, chắc cũng không đến nỗi nào.

Hoắc Thiếu Tiên tự trấn an trong lòng, mà không hề để ý những người còn lại ở đây vẫn còn đang sốt ruột đợi chờ Lam Lam ra khỏi phòng cấp cứu.

Đợi được một lúc,Giang Thâm cũng bước đi ra từng phòng cấp cứu.

Mọi người lập tức liền tiến lại xung quanh anh,Thi Thi cất giọng run rẩy hỏi.

"Sao rồi? Lam Lam không sao chứ ?"

Giang Thâm nhìn cô, khẽ lắc đầu.

"Phần đầu thì không vấn đề gì, chỉ là do trước đó cô ấy từng bị khối u nên dẫn đến vừa va chạm thì cô ấy đã rơi vào trạng thái hôn mê ngay lập tức, nhưng tôi cũng phải cần theo dõi lại."

"Ý anh là sao?" Hạo Thiên tỏ vẻ không hiểu.

"Là chúng tôi cần chụp hình não bộ của cô ấy, để xem có để lại di chứng gì không...... Còn về bàn tay của cô ấy thì....."

"Thì sao?" Nghe xong câu cuối ấy, cả ba người đều đồng thanh lên tiếng, trong lòng ai cũng căn thẳng đến mức gương mặt cũng trở nên tái mét.

Giang Thâm hít thở thật sâu, nhìn thẳng vào Thi Thi.

"Thi Thi! Cánh tay phải của Lam Lam bị giẫm đạp rất mạnh, nên hiện giờ cô ấy đã gãy xương tay, cần phải điều trị một thời gian..."

"Sao .....Anh nói cái gì cơ?"Hạo Thiên sững người.

Thi Thi và Tiểu Sơ cũng hoảng sợ không kém.

Giang Thâm khẽ gật đầu.

"Đúng vậy! Lam Lam đã bị gãy xương bàn tay và tạm thời cô ấy sẽ không thể tiếp tục vẽ tranh được nữa".

Dứt lời,Giang Thâm liền cúi đầu sau đó rời khỏi.

Cả ba người nghe xong đều đờ đẫn vài giây.Cho đến một lúc Hoắc Thiếu Tiên đi lại thì mọi người mới bình tĩnh trở lại.

Hoắc Thiếu Tiên thấp giọng hỏi.

"Vậy bây giờ chúng ta điện thoại cho Lục Diệp Bằng hay sao.....?"

Vừa nói anh vừa rút điện thoại ra định gọi cho Lục Diệp Bằng.

Nhưng lúc này,Hạo Thiên đã kịp thời nhớ ra trước khi Lam Lam bất tỉnh đã căn dặn anh một điều.

Anh liền bước đến ngăn Hoắc Thiếu Tiên lại, nhẹ nhàng lắc đầu nói.

"Chuyện này đừng nói với Lục Diệp Bằng nghe....."

Hoắc Thiếu Tiên chợt nhíu mày, nhưng rất nhanh anh liền hiểu được lời nói của Hạo Thiên.

Thi Thi trầm mặc nhìn hai người, cuối cùng lên tiếng

"Hai người nghĩ giấu được Lục Diệp Bằng không? Đối với Lục Diệp Bằng,tôi nghĩ chuyện của công ty cũng không quan trọng bằng chuyện của Lam Lam đâu".

Hạo Thiên nhìn cô, ánh mắt có phần do dự.

"Vậy đợi Lam Lam tỉnh lại, lúc đó mình nói với Lục Diệp Bằng cũng chưa muộn mà chị!"

Thi Thi nghe xong liền không trả lời, mà đi vào ngay vào phòng cấp cứu.

Hạo Thiên thở dài nặng nề nhìn qua vợ của mình.

"Em đi về đừng nói với ba mẹ việc Lam Lam đang nằm bệnh viện, ba mẹ mà biết chắc chắn sẽ không để cho Lục Diệp Bằng được yên".

Tiểu Sơ nhìn vào phòng cấp cứu một lúc,sau đó nhìn Hạo Thiên khẽ đáp.

"Vâng! Em hiểu ý của anh rồi, vậy bây giờ em đi về".

"Để anh về chung với em, không thôi ba mẹ lại càng nghi ngờ hơn nưa".

Trước khi Hạo Thiên về liền vỗ nhẹ lên vai Hoắc Thiếu Tiên, buông nhẹ một câu

"Không được xử lý một mình....Chờ tôi!"

Hoắc Thiếu Tiên đương nhiên hiểu lời nói của Hạo Thiên, không những anh ta mà anh còn chắc chắn Lục Diệp Bằng nhất định sẽ ra tay tàn độc hơn để trả thù cho vợ của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.