Về tới nhà,Lục Diệp Bằng liền đỡ Hoắc Thiếu Tiên vào căn phòng dành cho khách ở.
Sau đó anh định để A Mẫn ở lại đây cùng với Hoắc Thiếu Tiên, vậy mà A Mẫn đã nhanh chân hơn anh một bước.
A Mẫn liền lên tiếng.
"Lam Lam! Hôm nay mình sẽ ngủ với cậu, phòng cậu ở đâu vậy?"
Dứt lời, cô chẳng thèm đợi phản ứng của Lục Diệp Bằng, đã vội kéo Lam Lam ra khỏi phòng.
Đột nhiên bị mất vợ một cách trắng trợn như thế, nét mặt Lục Diệp Bằng lập tức trở nên hầm hầm.
Anh tức giận liền cầm chiếc gối lên,ném thẳng xuống vào mặt của Hoắc Thiếu Tiên, nghiến răng nói.
"Còn chưa chịu dậy nữa sao? Cô ấy đi rồi, làm ơn ngồi dậy nói chuyện đi".
Nằm trên giường, Hoắc Thiếu Tiên từ từ mở mắt ra liền nhìn ra cánh cửa.
Anh khẽ ngồi dậy.
"Chịu dậy rồi sao?" Lục Diệp Bằng càng thêm cau có.
Hoắc Thiếu Tiên lắc nhẹ cổ,sau đó nhìn Lục Diệp Bằng bất chợt nói.
"Trên đời này,người hiểu tôi nhất chắc có lẽ chỉ có một mình người anh em là anh thôi!"
"Tôi còn lạ gì anh nữa.Một người chưa từng uống say, hôm nay dễ dàng say như vậy sao?" Lục Diệp Bằng cố tình nói khích.
Nét mặt Hoắc Thiếu Tiên chợt tối,ngay sau đó anh khẽ bật cười.
"Không làm như vậy, thì sao tôi có thể gặp mặt được cô ấy".
Nghe xong,Lục Diệp Bằng ngồi xuống giường, cất giọng trầm ổn.
"Xin lỗi cô ấy, đưa ra một lời hứa nào đó cho cô ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-voi-phu-thuy-hoi-hoa/2550535/chuong-267.html