Từ hôm ở bệnh viện Tống Hạo Nhiên cho người đưa Hạ Dĩnh về anh và cô cũng không nói chuyện tuy ở trong một căn nhà, nhưng khoảng cách nó là thứ không thể bước qua anh nghi ngờ cô trà đạp cô, giam cầm cô.
Hạ Dĩnh ngồi trên giường nhìn những đám mây bay lượn ngoài cửa sổ cô cũng đã từng tự do như thế, cũng từng mơ ước với những giấc mộng của tương lai cho đến khi gặp Tống Hạo Nhiên anh từng bước từng bước mài mòn nhuệ khí của cô, để cho cô biết mình rẻ mạt đến thế nào chỉ cần một câu nói của anh cô sẽ sống không bằng chết.
Tống Hạo Nhiên trong lòng phiền muộn anh đã sai người đến nhà hàng lấy băng ghi hình cũng đã nghe đi nghe lại rất nhiều lần Hạ Dĩnh đúng là không đồng ý là anh hồ đồ làm cô tổn thương.
“Hạo Nhiên con ra đây cho mẹ.” Hải Lam lạnh nhạt gọi Tống Hạo Nhiên.
Bà đang vô cùng tức giận lúc vào phòng Hạ Dĩnh cô đáng thương ôm lấy bà làm lòng bà nặng trĩu, không biết từ lúc nào Hạ Dĩnh đã giống như con gái bà một đứa trẻ lương thiện đáng thương.
“Mẹ có chuyện gì vậy.” Tống Hạo Nhiên không mấy tình nguyện đi ra
“Nói đi hai đứa là đang ầm ỹ cái gì.”
Hạ Dĩnh cúi đầu im lặng nhìn tia nắng bên ngoài hắt qua cửa sổ, ấm áp rực rỡ tự do tự tại.
Hải Lam đợi nửa ngày vẫn không thấy ai lên tiếng sự kiên nhẫn cũng mất dần cuối cùng thở dài đưa ra quyết định.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-vo-yeu-xin-tha-thu/2896672/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.