Ra đến xe Ngụy Minh Quân cho cô ngồi vào trong sau đó cũng lên ngồi vào chỗ cạnh cô, Lục Niên liền hiểu mà chạy vòng qua ngồi vào vị trí lái.
Đàm Tịch Hy vì vết thương sau lưng đang đau đến mức việc hô hấp cũng trở nên khó khăn, cô đưa một tay ra sau sờ vào chỗ bị thương, lại đưa tay ra trước mắt. Đúng như cô đã nghĩ, đang chảy ra rất nhiều máu.
Lục Niên nhìn Đàm Tịch Hy qua kính chiếu hậu, thấy biểu cảm cô đầy đau đớn anh bèn nói với Ngụy Minh Quân.
“Ngụy tổng, vết thương của cô ấy hình như bj rách rồi…”
Ngụy Minh Quân bỏ tập tài liệu đang xem trên tay xuống, quay qua kéo người Đàm Tịch Hy sang. Lưng của cô lộ ra trước mặt anh, một mảng đỏ thẫm đập vào mắt Ngụy Minh Quân.
“Cô không biết mở miệng lên nói à?”
“Nói để làm gì? Anh quan tâm à?”
Ngụy Minh Quân nhăn nhó đầy bực tức, anh không di chuyển tầm mắt hắng giọng nói với Lục Niên.
“Đi đến bệnh viện!”
Đàm Tịch Hy nằm trườn qua đùi của Ngụy Minh Quân, cô cảm thấy có hơi xấu hổ nên muốn ngồi thẳng dậy. Ngụy Minh Quân nhanh chóng ngăn cản lại, giữ yên tư thế đó của cô.
“Nằm yên chút đi!”
Đàm Tịch Hy quay đầu nhìn tên kia mặt không chút cảm xúc, cô rất nhanh liền quay đi nhìn vào khoảng trước mắt, cũng chẳng biết cô đang nhìn cái gì mà mặt không có chút gợn sóng nào.
Xe nhanh chóng dừng trước cửa bệnh viện, Ngụy Minh Quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-vo-thoi-han/2769746/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.