Đầu giờ chiều hôm ấy, Châu Gia Việt có tìm đến Triệu Thanh Tuyết. Cô khá bất ngờ khi thấy anh, mấy tháng rồi không gặp anh, khá nôn nao trong lòng nhưng niềm vui chưa kịp đến thì đã bị anh tạt gáo nước lạnh vào mặt.
Anh hẹn cô đến công viên cây xanh gần Đại học Đông Hoa, hai người đi bộ chứ không đi xe.
- Anh, lâu rồi không gặp.
Triệu Thanh Tuyết vẫn nói bằng giọng dịu dàng, nhẹ nhàng như trước nhưng sao cô lại thấy bất an trong lòng vậy.
- Phải, lâu rồi không gặp. Hàn Thiếu Phu Nhân sống tốt chứ?
Châu Gia Việt lạnh lùng nói, anh không muốn nhưng từ nay về sau anh phải như vậy rồi.
- Anh......sao lại gọi em như thế, làm bạn cũng được mà.
Hai người chia tay, chẳng lẽ tư cách làm bạn cũng không có sao?
- Hàn Thiếu Phu Nhân, chúng ta không còn như trước nữa. Không thể làm bạn.
- Anh đừng gọi em như thế nữa, có được không? Em không muốn nghe.
Triệu Thanh Tuyết buồn bã nói, sao anh lại thay đổi một cách chóng mặt như vậy.
- Hàn Thiếu Phu Nhân hãy nghe đi, từ hôm nay cô sẽ không nghe được nữa đâu. Hàn Thiếu Phu Nhân thật sự khiêm tốn quá, cô đứng trên hàng bao nhiêu người ở Hàn Thị và Trung Quốc này. Không muốn nghe nhưng cô cũng phải tiếp nhận.
Triệu Thanh Tuyết im lặng, Châu Gia Việt cũng im lặng. Cả hai đi đến hồ nước trước mặt, anh nghĩ mặt hồ này khá sâu.
Châu Gia Việt lấy từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-vo-oi-anh-yeu-em/2680061/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.