Trong bữa sáng, Triệu Thanh Tuyết hí hửng nhắc đi nhắc lại với Hàn Dương Phong. Anh ăn sáng cũng không được yên với cô vợ, thôi thì chiều ý cô, kêu đói thì đừng có đổ lỗi cho anh.
- “ Thế thì bây giờ chúng ta cùng " tạo em bé " nhá vợ yêu, em đừng có mà kêu đói bụng, nghe chưa hả? ”
Triệu Thanh Tuyết gật đầu, cô vui lắm nhưng chỉ ít phút nữa thôi, cô sẽ đau và mệt mỏi đến ngất. Quản gia đứng ở trong bếp không hiểu chuyện gì nhưng chắc chắn có tin vui rồi, ông mỉm cười hoan hỉ, nếu biệt thự này có tiếng của trẻ con thì còn gì bằng.
Hàn Dương Phong bế cô lên phòng, anh khoá cửa lại, đóng kín rèm, sau đó đặt cô xuống giường. Triệu Thanh Tuyết nhìn cứ thấy sợ sợ, Hàn Dương Phong thấy vợ như thế thì bèn trêu.
- “ Sao? Thấy sợ rồi à? ”
- “ Có gì mà phải sợ. ” cô hùng hổ đáp lại nhưng trong lòng không ngừng run, tim đập rất mạnh
Hàn Dương Phong ghé sát tai cô, giọng nói vừa trầm vừa ấm áp.
- “ Có hối hận không? Anh mà làm, em có hối hận cũng không kịp đâu. ”
- “ Không hối hận ” cô đáp
- “ Là em nói đấy nhé. Nếu là con trai, nó là người kế nhiệm vị trí của anh trong tương lai. Còn nếu là con gái, con muốn làm gì cũng được hết. ”
- “ Anh trọng nữ khinh nam đấy à ”
- “ Không, trai gái đều được nhưng anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-vo-oi-anh-yeu-em/2680026/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.