Triệu Thanh Tuyết ngồi trong phòng, cô lại khóc, khóc hết nước mắt. Chờ đợi, mong ngóng nửa năm trời, cái gì cô làm cũng một mình. Lễ thất tịch một mình, giáng sinh một mình, dịp Tết sắp tới có lẽ cũng tiếp tục một mình. Bao nhiêu cô gái khác có người mình yêu thương bên cạnh, còn cô thì không. Cô cố gắng chịu đựng, chờ đợi cái ngày anh quay về. Vậy mà giờ đây, anh quay về rồi, còn hỏi cô là ai, đã vậy bên cạnh một cô gái khác. Cái tai nạn này, cô biết đó là không may nhưng tại sao anh gần gũi với mẹ mình mà lại xa lánh cô. Vì sao chứ? Triệu Thanh Tuyết cô đã làm gì sai? Tại sao ông trời lại đối xử với cô như vậy.
Ánh mắt anh nhìn mẹ mình với ánh mắt anh nhìn cô, sao nó khác biệt đến thế. Cô cũng biết đau, biết buồn.
- “ Mẹ ơi, con phải làm sao đây… ”
Cô thử hỏi bản thân mình ở đây để làm gì? Không quan hệ? Người cô yêu cũng chẳng nhớ ra cô là ai? Đợi con cô chào đời, cô sẽ rời khỏi đây.
Triệu Thanh Tuyết đã thôi không khóc nữa, cô lấy tay lau nước mắt. Khóc vì anh như thế đã đủ rồi, cô chọn làm mẹ đơn thân, sống vì con. Còn anh muốn hạnh phúc bên người ấy thì cứ thoải mái, cô không có ý kiến, dù sao hai người cũng đã ly hôn rồi.
Hàn Dương Phong lúc này đã tỉnh dậy, đầu anh không còn đau như trước. Nhìn xung quanh, anh chẳng biết đây là nơi nào, rất lạ. Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-vo-oi-anh-yeu-em/2679964/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.