Hôm sau, gió bên ngoài không ngừng thổi và xuất hiện những tia nắng nhẹ. Dường như thời tiết chưa vào hè nên vẫn còn mát mẻ, dịu nhẹ. Triệu Thanh Tuyết tỉnh dậy, chầm chậm cuộn chăn đi sang phòng khác tắm rửa, nghĩ đến đêm qua mà cô cũng sợ. Cô nhớ rằng bản thân ngủ rất sớm nhưng chồng cô ngủ lúc nào thì cô không biết, chắc cũng phải đến sáng luôn ấy chứ. Cô để yên cho anh ngủ, với lại ba mẹ chồng hôm qua chắc hẳn cũng mệt rồi, trông một đứa trẻ cả ngày không phải chuyện dễ dàng.
Triệu Thanh Tuyết tắm rửa xong, cô lấy kem nền che đi những nơi cần che, không nên để người khác nhìn thấy, đây vốn dĩ là chuyện tế nhị. Xong xuôi, cô bước xuống cầu thang thì nhìn thấy bạn thân của anh, gọi chồng dậy vẫn tốt hơn, Triệu Thanh Tuyết quay lại về phòng ngủ.
Cô mở rộng cửa phòng, kéo rèm gọn sang hai bên sau đó mở cửa sổ, thời tiết đẹp như này mà. Đáng lí cô sẽ để anh ngủ nhưng bạn đến thăm thì không thể ngủ được.
- “ Anh mau dậy đi, nhanh lên, mặt trời lên đến đầu rồi. Đừng ngủ nữa, dậy đi chồng ơi. ”
Triệu Thanh Tuyết lay người anh dậy, nói lớn. Hàn Dương Phong còn đang buồn ngủ, bị làm phiền thêm việc bị ánh mắt xuyên vào phòng. Không tỉnh ngủ không được mà anh cũng không thể ngủ tiếp khi bị đánh thức.
- “ Sao thế? Anh buồn ngủ mà. ”
- “ Lúc khác ngủ tiếp, bạn anh và vợ của anh ấy đang ở dưới nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-vo-oi-anh-yeu-em/2679879/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.