Chương trước
Chương sau
Hôm sau, gió bên ngoài không ngừng thổi và xuất hiện những tia nắng nhẹ. Dường như thời tiết chưa vào hè nên vẫn còn mát mẻ, dịu nhẹ. Triệu Thanh Tuyết tỉnh dậy, chầm chậm cuộn chăn đi sang phòng khác tắm rửa, nghĩ đến đêm qua mà cô cũng sợ. Cô nhớ rằng bản thân ngủ rất sớm nhưng chồng cô ngủ lúc nào thì cô không biết, chắc cũng phải đến sáng luôn ấy chứ. Cô để yên cho anh ngủ, với lại ba mẹ chồng hôm qua chắc hẳn cũng mệt rồi, trông một đứa trẻ cả ngày không phải chuyện dễ dàng.

Triệu Thanh Tuyết tắm rửa xong, cô lấy kem nền che đi những nơi cần che, không nên để người khác nhìn thấy, đây vốn dĩ là chuyện tế nhị. Xong xuôi, cô bước xuống cầu thang thì nhìn thấy bạn thân của anh, gọi chồng dậy vẫn tốt hơn, Triệu Thanh Tuyết quay lại về phòng ngủ.

Cô mở rộng cửa phòng, kéo rèm gọn sang hai bên sau đó mở cửa sổ, thời tiết đẹp như này mà. Đáng lí cô sẽ để anh ngủ nhưng bạn đến thăm thì không thể ngủ được.

- “ Anh mau dậy đi, nhanh lên, mặt trời lên đến đầu rồi. Đừng ngủ nữa, dậy đi chồng ơi. ”

Triệu Thanh Tuyết lay người anh dậy, nói lớn. Hàn Dương Phong còn đang buồn ngủ, bị làm phiền thêm việc bị ánh mắt xuyên vào phòng. Không tỉnh ngủ không được mà anh cũng không thể ngủ tiếp khi bị đánh thức.

- “ Sao thế? Anh buồn ngủ mà. ”

- “ Lúc khác ngủ tiếp, bạn anh và vợ của anh ấy đang ở dưới nhà kia kìa. ”

- “ Bạn nào? Vương Kiên hay ai? ”



- “ Không phải, anh í ở Thượng Hải hay sao á, họ Khải thì phải. Em cũng không rõ lắm. ”

- “ Khải Minh Kiệt đấy, nó đến đây làm gì nhỉ. ”

- “ Anh mau dậy rồi xuống nhà đi, bạn đến chơi mà lại nằm đây sao? ”

- “ Ngày trước nó đến đây như cơm bữa, em cứ bình tĩnh, cần gì phải vội đâu. Nó chơi chán thì nó tự về thôi. ”

- “ Ô, anh hay nhỉ, bạn đến chơi mà kiểu gì thế. Chẳng hiểu các anh vì sao mà chơi với nhau được. ”

- “ Hợp thì chơi, anh dậy là được chứ gì. ”

Hàn Dương Phong bước vào phòng tắm, chỉn chu chỉ sau mười phút. Anh không biết sao hôm nay thằng bạn anh lại đến thăm anh, hơn nữa lại không nói với anh câu gì.

Cả hai cùng đi xuống nhà, chưa gì mà Hàn Dương Phong đã to tiếng với Khải Minh Kiệt. Đúng là bạn thân, gặp nhau là phải lớn tiếng thì mới chịu.

- “ Sáng sớm tinh mơ đã đến nhà tao làm gì hả thằng kia, sao không ở nhà ôm vợ đi. "

- “ Đến chơi, không được à. ”

- “ Chơi gì giờ này, nhà bao việc. Giờ này không phải giờ chơi, có vẻ như Khải Thị dạo này ít biến động nên Khải Đại Tổng Tài mới rảnh rỗi như thế. ”

- “ Mày chẳng phải cũng như thế sao, đúng là nhà bao việc thật, làm mãi không hết luôn nhỉ. ”



Cả hai cùng ngồi xuống, Triệu Thanh Tuyết cúi đầu chào vợ chồng Khải Minh Kiệt, cô bế con trai để mẹ chồng đi nghỉ ngơi, hôm qua bà đã mệt rồi.

- “ Có chuyện gì, nói nhanh. Không tự nhiên mà mày đến thăm thằng bạn này đâu, quý hóa quá đấy. ”

- “ Ô kìa, nhớ bạn nên mới đến thăm đấy, không được à. ”

Khải Minh Kiệt rõ là thật lòng, anh muốn thăm bạn thân mà lại bị nói như này sao? Lục Minh Tịch Dao và Triệu Thanh Tuyết hoàn toàn lắc đầu, gặp nhau đã không hoà nhã thì thôi, lại còn như thế này.

- “ Tao nhớ không lầm thì từ ngày mày yêu đương là mày không đoái hoài gì đến ai nữa rồi, chẳng biết là có mưu đồ gì đây. ”

- “ Đến thăm nhau thôi mà mày cứ tưởng tượng cái gì đấy, chẳng hiểu tại sao. ”

Khải Minh Kiệt bất mãn nói, anh có vợ nhưng anh đâu có bỏ mặc bạn bè bao giờ đâu. Chẳng hiểu sao Hàn Dương Phong lại nghĩ anh như thế nữa.

- “ Thôi, không nói nữa, nói nhiều mệt. Tịch Dao là bằng tuổi mày đúng không? ”

- “ Nhỏ hơn một tuổi, vợ mày là nhỏ nhất rồi nhưng lại làm mẹ khá sớm. Chị dâu năm đó chẳng phải cũng như vậy sao? ”

- “ Phải nói sao nhỉ, cuộc đời mà, mình làm sai thì mình làm lại. Tình yêu nào mà chẳng có sóng gió, muốn yên bình trong cái xã hội này là điều không thể. Chắc mày cũng muốn làm bố lắm nhỉ. ”

- “ Còn sớm mà, không vội. ”

- “ Tiểu Nghiêm giờ lớn lắm rồi, bảnh như Vương Kiên ngày còn nhỏ vậy. Mày lâu rồi không gặp, có khi lại không nhận ra. ”

- “ Tao thấy Vương Kiên thay đổi nhiều quá, ở Việt Nam nhiều nên cũng quen. Tao đã từng lạc lối ở quận Thanh Xuân. ”

- “ Nếu anh không biết đường thì rất dễ lạc đường, quận Thanh Xuân có nút giao thông lớn nhất thủ đô. Em không ở quận Thanh Xuân nhưng em đi lại nhiều nên cũng biết ạ, hết Trường Chinh lên Giải Phóng thì ở đó vẫn là quận Thanh Xuân. ” Triệu Thanh Tuyết cất tiếng

- “ Nhớ ngày đó đi tìm phố Tố Hữu, thế là lên tận Cầu Vĩnh Tuy đi Đàm Quang Trung. Nếu không hỏi người xung quanh chắc không về nhà được. ”

- “ Hà Nội nổi tiếng với nhiều con đường, ngã rẽ, rất nhiều đường phố nhỏ tách ra từ những con đường lớn. Em ở quận Ba Đình 7 năm, lượn lờ cũng nhiều nên em cũng không quên được. Người Hà Nội thấy bình thường nhưng người từ nơi khác đến thì không còn bình thường nữa đâu ạ. ”

- “ Thế là Hàn Dương Phong là chàng rể Hà Nội rồi, xịn đấy bạn à. ”

- “ Hoá ra tao với Vương Kiên đều giống nhau, có vợ người Việt nhưng cũng thú vị. Từ ngày có vợ, tao thay đổi cái tính hẳn. Nhớ ngày trước toàn sống hoang phí, vợ chửi một lần nên không dám nữa, không dám nghĩ cũng không dám làm. ”

- “ Thời nay, làm gì có thằng nào không sợ vợ đâu, tao cũng thế. ”

Hàn Dương Phong bế con giúp vợ, cô chắc cũng mỏi tay từ nãy rồi. Anh thấy lời Khải Minh Kiệt nói chí lí thật, không hẳn là sợ, mà đó là tình yêu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.