Tư Hạo Hiên lái xe đưa Tích Gia Di đến đầu một con hẻm nhỏ, tối tăm, ẩm thấp.
Một cô gái như cô ta, trước đây sống ở gia đình anh là biệt thự, có vườn tạc, đi đến đâu đều có người đưa kẻ đón, làm sao lại có thể chịu được cuộc sống ở cái nơi này cơ chứ?
“Em sống ở đây?”
“Đúng vậy! Anh nghĩ, sau khi em sang nước ngoài rồi về đây, em còn có nhà để ở sao? Thuê được một gian phòng đã là tốt lắm rồi, em cũng chỉ cần như vậy thôi!”
Tích Gia Di bâng quơ nói, đôi môi khó khăn nở nụ cười.
Nghe thấy thế, anh nhíu mày lại.
Căn hẻm nhỏ này nằm trong một con đường ở ven đường lớn, an ninh không tốt, cô ấy làm sao có thể nói chuyện như không có gì thế này được cơ chứ?
Dù hiện tại vì đã xa cách quá lâu, vậy nên nói chuyện cũng không được tự nhiên. Tuy nhiên, nói như thế nào, Tích Gia Di vẫn là một người bạn quan trọng đối với anh….anh tuyệt nhiên không thể làm lơ!
“Không phải ba tôi cho em một căn biệt thự sao?”
“Anh biết tính em mà, em không nhận đồ bố thí!”
Tích Gia Di thực sự nổi giận vì câu nói của anh.
Đó không phải nhà cô, càng không phải ba cô!
Cô ta cũng có tôn nghiêm của bản thân, dù có ra đường ăn xin cũng sẽ không sử dụng đồ bố thí!
Tư Hạo Hiên cũng biết chứ!
Tích Gia Di cũng là một cô gái kiên cường, mạnh mẽ, đó là lý do vì sao đối với cô ta anh không thể cư xử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-tong-tai-thu-tinh-that-kho-chieu/744577/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.