“Giáo sư Tích Gia Di?”
Người đang ngồi xem tài liệu kia vội quay ra.
Nhìn thấy Hạ Thi Văn, không những không ngạc nhiên mà còn nở nụ cười. Nụ cười của cô ấy rất đẹp, đẹp đến độ làm xao động lòng người, làm Hạ Thi Văn có chút ngây ngẩn.
“Tôi biết chúng ta sẽ còn gặp lại nhau mà! Hạ Thi Văn?”
“A, sao giáo sư lại biết tên em?”
Hạ Thi Văn có chút kinh ngạc.
Cuộc gặp mặt lúc trước quá đường đột rồi, cả hai còn không kịp chào hỏi nhau, tại sao lại biết tên của cô vậy?
Không để cô phải chờ đợi câu trả lời quá lâu, Tích Gia Di chỉ tay vào tập tài liệu có ghi họ tên đầy đủ của cô, miệng vẫn giữ nụ cười, giọng nói ngọt ngào trong trẻo vang lên:
“Tôi là giáo sư, rất tinh mắt khi sân si người khác nha!”
Hạ Thi Văn nghe cô ta nói vậy, bất đắc dĩ cũng nở nụ cười, sau đó đi đến phía trước ngồi đối diện với cô ta, nhẹ nhàng đặt tập hồ sơ lên mặt bàn.
“Giáo sư, đây là hồ sơ của…”
“Ngày mai cô tới lớp 2 của khoa chúng ta báo danh nha!”
Tích Gia Di không thèm xem đến tập hồ sơ của cô, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô gái đối diện.
Hạ Thi Văn thực sự đem đến cho người ta cảm giác vừa nhìn liền thấy gần gũi. Từ cô tỏa ra chút gì đó rất kiên cường, mạnh mẽ nhưng không hề nhiễm khói bụi trần gian. Như một đóa hoa sen tuyết, trong thời khắc khắc nghiệt nhất vẫn có thể mạnh mẽ mà tồn tại, nở rộ ngay cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-tong-tai-thu-tinh-that-kho-chieu/744571/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.