Ngày nối tiếp đêm, khi mặt trăng dần buông xuống phía sau dãy núi không xa thì cũng là lúc mặt trời tỏa sáng, mang theo những ánh dương ấm áp chiếu đến khắp nhân gian, cỏ cây hoa lá theo đó cũng vươn mình thức giấc. Trên những nhánh hoa nhỏ còn vương vài hạt sương long lanh của màn đêm, trên khoảng trời màu đen u tối cũng đã nhanh chóng bị ánh bình minh rực rỡ thay thế, một sắc vàng tỏa rạng cả bầu trời hừng đông….
Rất nhanh, ánh nắng đã lan rộng đến khắp các ngóc ngách ngõ nhỏ, biệt thự Lâm Hoa viên cũng không bỏ sót…
Ánh sáng xen qua cửa sổ, chiếu vào ngay khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Thi Văn làm cô khó chịu trở mình, vùi mình vào trong lớp chăn màu xám tro, rúc đầu vào một khuôn ngực vạm vỡ bên cạnh.
Tư Hạo Hiên cũng yêu chiều ôm lấy cô, vuốt ve mái tóc mềm mại kia, một tay với lấy điều khiển từ xa, đóng chiếc rèm che lấp đi ánh dương buổi sáng, sau đó lại ôm chặt lấy cô mà ngủ.
Tưởng chừng không gian yên bình sẽ vẫn cứ trôi qua như vậy, nhưng cũng đến lúc phải có người thức giấc….Hạ Thi Văn tỉnh lại từ trong mộng, đầu đau như búa bổ, cố gắng mãi mới có thể mở đôi mắt đang nhắm nghiền kia ra.
Đập vào trước mắt cô là khuôn mặt mỹ nam đang say giấc nồng bên cạnh, cô cứ ngơ ra nhìn anh không chớp mắt mãi. Đột nhiên như phát hiện mình bị mất thứ gì đó, cô lật chăn lên, nhìn quần áo của mình đã bị thay bằng bộ đồ ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-tong-tai-thu-tinh-that-kho-chieu/744565/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.