Một phần kí ức tuổi thơ của cô với anh ta tràn về như nước tràn bờ, mở ra cho cô một mảnh ghép mới, mảnh ghép này mang tên gia đình.
Hạ Thi Văn lúc này càng rõ ràng hơn, tuy cô không biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng với những kí ức dù chỉ là rất mơ hồ giữa cô và anh ấy, cô cũng đã xác định được đâu mới là người thân thật sự của bản thân.
Vậy Hạ gia thì là gì đối với cô? Nghĩ đến ông ngoại yêu thương cô, nghĩ đến mẹ mình, cô vẫn ép bản thân tiếp tục tự nhận mình là con gái của Hạ Uyển, vì người đó dù cô đã không gặp rất nhiều năm, nhưng đó vẫn là mẹ của cô, cho đến tận giờ phút này…
Vậy mà cô vẫn không kìm nổi những giọt nước mắt tự nhiên chảy ra. Cô biết trước đáp án, nhưng cô lại không tin, chỉ cần hiện tại cô còn gọi mẹ là “mẹ”, thì cô vẫn là con cháu của Hạ gia, không phải sao?
Cô ngồi co mình vào một góc, nước mắt tràn qua mi.
“Mình mua nước về cho cậu rồi nè, bệnh viện này thật sự không có lấy một hàng tạp hóa ở dưới nhà sao? Làm mình mệt muốn chết!”
Thấy tiếng Tuyết Nhi quay lại, cô nhanh chóng lấy tay lau qua những giọt nước mắt trên mặt, quay ra nở nụ cười nhìn cô bạn.
Tuyết Nhi bỏ túi nước xuống, đẩy chiếc ghế màu xanh lam bên cạnh giường rồi ngồi xuống.
“Khúc đại thiếu gia về rồi hả?”
Hạ Thi Văn cứng người, cô chỉ mỉm cười gật đầu, nụ cười lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-tong-tai-thu-tinh-that-kho-chieu/744544/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.