Ăn xong bữa tối, Hạ Thi Văn còn cùng với Tuyết Nhi đi dạo dọc bờ biển.
Biển buổi đêm không rực rỡ như khi ban ngày có ánh mặt trời chiếu vào, nó lại có một vẻ đẹp vừa yên tĩnh, vừa thanh tịnh, giống hệt như hai cô gái nhỏ kia. Một người tinh nghịch, năng động như ánh sáng rực rỡ mặt trời. Một người lại dịu dàng, ôn nhu như ánh sáng nhẹ nhàng của mặt trăng.
Tưởng rằng không hề liên quan đến nhau, nhưng nó lại thay nhau chiếu sáng cả ban ngày và ban đêm, là hai phần riêng biệt nhưng đều rất quan trọng, không thể thiếu đi một phần nào!
Tiếng gió thiu thiu nhẹ nhàng hòa cùng với tiếng sóng biển đập từng nhịp vào bờ cát trắng tạo nên không gian không thể tuyệt vời hơn! Ở một đất nước xa xôi, vẫn có thể ngắm nhìn ánh trăng cùng người mình trân trọng nhất, thật là một điều tuyệt vời!
- Trăng hôm nay thật đẹp!
Tuyết Nhi một tay nắm tay với Hạ Thi Văn, một tay giơ lên trước mắt ngắm nhìn vầng trăng.
- Đúng a! Không gian thích thật đấy! Mà nè, để lão Niên nhà cậu một mình thế kia được không vậy?
- Ui xời, kệ đi! Chị em phải quan trọng hơn chứ!
Nói rồi, Tuyết Nhi ôm ấy cánh tay Hạ Thi Văn.
- Thôi đi! Trước thì có thể, nhưng giờ cậu phải yêu thương cả lão Niên nữa, không anh ta tủi thân đó!
- Mình biết mình biết mà!
Tuyết Nhi dựa đầu vào vai Hạ Thi Văn, cằn nhằn.
- Mà nhắc mới nhớ, bao giờ cậu mới chịu kiếm người yêu về giới thiệu cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-tong-tai-thu-tinh-that-kho-chieu/744480/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.