Hạ Thi Văn ngẩn người, nhìn người ông cô kính trọng đang đứng đó. Cô kiên quyết nói:
- Bất kể điều kiện gì nếu như hợp lý cháu đều có thể đồng ý với ông. Ông cứ nói đi ạ?
Ông ngoại cô mỉm cười, quay mặt lại nhìn đối diện cô cháu gái bé nhỏ với vẻ mặt kiên quyết, ông nói:
- Tốt lắm!
Ông tiến tới chỗ cô đang đứng, nắm lấy đôi bàn nhỏ nhắn đang đan vào nhau của cô, nói tiếp:
- Như con biết đấy, gia đình ta đã sinh sống ở thành phố JK từ lúc con còn nhỏ. Tuy vậy, trụ sở chính của tập đoàn Hạ gia lại nằm ở Hà Lan. Vì ông tuổi cao sức yếu, không điều hành được công việc bên đó nữa nên phải để mẹ con qua. Trước khi mẹ con đi, ông đã hứa sẽ chăm sóc con. Bây giờ con muốn sang đó, phải tự chăm sóc bản thân mình, nếu gặp người phụ nữ tên Trình cơ phải tránh xa ra, nghe chưa?
Trong đầu Hạ Thi Văn lúc đó vô cùng hỗn loạn. Cô tò mò tại sao trước nay chưa từng thấy ông nói qua những lời này, tại sao hôm nay mới nói ra?
Có lẽ tò mò chính là bản chất đã ăn sâu vào trong mỗi con người, mà Hạ Thi Văn không phải ngoại lệ. Một khi ai đó đã tò mò thường sẽ không nhịn nổi mà lập tức hỏi. Hạ Thi Văn cũng vậy, cô ngay lập tức ngắt lời ông, tò mò hỏi:
- Sao lại phải cẩn thận bà ấy vậy ạ?
Ông ngoại quay ra nhìn Hạ Thi Văn, cô gái nhỏ nhắn mang theo ánh mắt mong chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-tong-tai-thu-tinh-that-kho-chieu/744454/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.