Chương trước
Chương sau
- Liệu tôi có thể quay lại với nó hay không đó là việc của riêng tôi.
Mã Vĩ Vĩ đính chính.
- Không, là của cả tổng bộ.
Ngụy Diên hai tay ôm ngực, từng bước đi về phía Mã Vĩ Vĩ.
- Chỉ cần cô ta ở trong tổng cục một ngày, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có nguy cơ bị đuổi việc, ngày nào chúng ta cũng sẽ bị đâm lén. Tôi biết ! Để bảo vệ bản thân, tôi phải làm loại chuyện này xem như là phương án cuối cùng, tôi làm vì mọi người!
- Tôi nghĩ cô muốn tranh thủ cơ hội kiếm lời. Nhân tiện xem cô có cơ hội thay Diêm Tô làm phó giám đốc hay không !Tôi không biết cô có nghĩ đến điều đó không?
Mã Vĩ Vĩ trực tiếp vạch trần cô ta .Ngụy Diên cười nhạt
- Trưởng phòng Mã không phải chưa từng nghĩ tới việc thay Lương Khiết sao? Đây là cơ hội ngàn năm có một. Chỉ cần Diễm Tô ngã xuống, cô còn sợ không ngồi được làm phó giám đốc sao?
- Đúng là tôi có nghĩ đến! Nhưng không giống như một số người nào đó lén lút, không có khả năng, và ảo tưởng thống trị thiên hạ!
- Nói như vậy, trưởng phòng Mã muốn trở thành kẻ thù của tôi, và công khai vấn đề này?
- Đúng.
Mã Vĩ Vĩ cố ý bực tức.
- Tôi vẫn chưa quên cô thường đối xử với tôi như thế nào, ôm đùi Lương Khiết , sau lưng đâm lén tôi. Cô cho rằng tôi không biết sao?
- Chim tốt chọn cây sống, tôi không có làm sai, giống như trưởng phòng Mã thường thích giẫm thấp,thích bắt nạt nhân viên, chúng ta đều là đồng loại.
Mã Vĩ Vĩ cảm thấy xấu hổ khi cô ta nói trúng tim đen cô.
Loading...
- Tôi khuyên trưởng phòng Mã nên suy nghĩ kỹ về cái nào có lợi cho mình . Nếu Diễm Tô bị đuổi khỏi tập đoàn, bộ phận sản xuất nước hoa sẽ là thế giới của cô. Không có cô ta làm kì đà cản mũi ngài Âu nhất định sẽ nhìn thấy cô.
Ngụy Diên biết điểm yếu của Mã Vĩ Vĩ là gì, cô ta lập tức nói thẳng và đánh vào tim của Mã Vĩ Vĩ .
Mã Vĩ Vĩ không nói gì, về việc thăng chức của Diễm Tô , trong lòng cô quả thực có chút mất công bằng. Ở bộ phận sản xuất nước hoa nhiều năm như vậy, có vất vả cũng có công, nhưng ngài Âu chỉ là không thấy cô tốt!
-Trưởng phòng Mã, cô muốn rửa toilet ở nơi tối tăm này bao lâu ? Bao lâu rồi Diêm Tô không đến kiểm tra công việc vệ sinh của cô? Cô ta thực sự báo cáo với ngài Âu về việc vệ sinh của cô mỗi ngày sao?
Ngụy Diên An vươn tay lau tùy ý. Cô ta giẫm lên bàn cọ rửa, cười nhạt nói:
- Cô dọn dẹp sạch sẽ như vậy, nếu như Diễm Tô sẽ nói gì đó tốt cho cô thì cô đã trở lại làm việc từ lâu rồi, còn cần ở chỗ này sao?
Mã Vĩ Vĩ bị cô làm cho choáng váng, tay hơi run rẩy.
- Chỉ có một khả năng, đó là Diễm Tô không muốn cô quay trở lại. Cô ta cho biết tình trạng của cô vẫn tồi tệ, vì vậy ngài Âu đã không cho phép cô quay trở lại với công việc ban đầu của cô.
- Cô ấy không phải là một người như vậy.
Mã Vĩ Vĩ lập luận với một số thiếu tự tin.
- Thật sao? Đừng quên hồi trước cô bắt nạt cô ta như thế nào. Bây giờ cô ta đã biến thành phượng hoàng, cô thật sự nghĩ mình có thể ở lại đây?
Mã Vĩ Vĩ ngây người khi nghe những lời này.
- Trưởng phòng Mã, xem tình hình dưới chân cô, cô đã lui vào mép vực cho cô ta rồi, cô ta còn phải tới đẩy. Cô có nguyện ý rửa toilet ở đây cả đời không?
Đương nhiên Mã Vĩ Vĩ cô không đành lòng!
- Vậy thì hãy suy nghĩ thật kỹ, cho dù là địch hay bằng hữu, tôi đang đợi câu trả lời của cô
Ngụy Diên nói xong liền mở cửa rời đi.
Mã Vĩ Vĩ một tay giữ bồn rửa, và cô không thể không suy nghĩ những gì Ngụy Diên An nói vừa rồi - ngày nào cũng phải dọn dẹp rất vất vả, nếu Diễm Tô thực sự không báo cáo tình trạng vệ sinh thực sự của mình cho ngài Âu và cô lại lau chúng thì có ý nghĩa gì!
Mặc dù biết Ngụy Diên đang gây bất hòa, nhưng cô không thể không quan tâm! Chuyện này liên quan đến tương lai của cô! Liên quan đến sự nghiệp của cuộc đời cô! Không, cô phải nghĩ về nó!
Cửa phòng tắm đột nhiên bị đẩy ra, Diêm Tô đi giày cao gót sáu phân bước vào, thấy Mã Vĩ Vĩ yếu ớt ôm bồn rửa mặt, Diêm Tô không khỏi hỏi:
- Cô không sao chứ? Sao cô tái nhợt như vậy? Cần tôi gọi bác sĩ không?
Mã Vĩ Vĩ đã quyết định đứng về phía Ngụy Diên An và trở nên không quan tâm trước những lời của Diễm Tô. Diêm Tô bước tới định giúp cô, nhưng cô lại bị đẩy ra
- Đừng lo lắng!
- Không thoải mái thì đừng rửa nhà vệ sinh nữa.
Nhìn thấy Mã Vĩ Vĩ kìm nén oán hận trong lòng đi lau bồn cầu, Diêm Tô đành chịu, ra lệnh
- Đừng quên hiện tại tôi là phó giám đốc, địa vị ở trên cô, cô không nghe lời sao?
Mã Vĩ Vĩ dừng lại, giương mắt không tin.
- Tôi cho phép cô hôm nay không cần rửa nhà vệ sinh. Đi tìm bác sĩ và nghỉ ngơi thật tốt.
Diêm Tô vừa nói vừa rửa tay
- Khỏe mạnh là điều quan trọng của cuộc đời. Tôi biết hai ngày qua cô đã rất chăm chỉ. Nghiêm túc mà nói, trong lòng tôi cảm thấy rất có lỗi với cô.
Trái tim Mã Vĩ Vĩ đột nhiên run lên.
Cô ấy nói gì? Liệu cô ấy có cảm thấy tội lỗi không? Biểu cảm của cô ấy không hề giả tạo! Diêm Tô rửa tay xong chuẩn bị rời đi
- Tôi nghĩ tôi cần phải nói với cô rằng công thức bí mật còn thiếu có liên quan đến Ngụy Diên An.
Cuối cùng cô đã chọn nói ra!
- Thật sao?
Diêm Tô quay đầu lại
- Làm sao cô biết?
- Chính cô ta đã thừa nhận.
Sau một tia kinh ngạc trong mắt Diêm Tô, cô nhanh chóng trở lại bình tĩnh
- Cảm ơn Trưởng phòng Mã, cho dù là cô nói cho tôi biết chuyện này là vì mục đích gì thì tóm lại, cảm ơn cô.
- Tôi chỉ không thích Ngụy Diên
Mã Vĩ Vĩ không chịu được lời cảm ơn nghiêm túc từ người khác.
- Hôm qua tôi đã nộp đơn cho ngài Âu, , ngài ấy sẽ sắp xếp để cô trở lại vị trí công việc ban đầu càng sớm càng tốt. Mấy ngày nay khiến cô mệt mỏi rồi nên nghỉ ngơi thật tốt.
Diêm Tô bỏ lại câu nói này trước khi rời khỏi phòng tắm.Mã Vĩ Vĩ giật mình không thể tin được
- Chờ đã, cô không sợ tôi nói dối cô sao?
Diêm Tô cười nhẹ
- Tôi tin tưởng cô không phải loại người như vậy.
"..."
Trái tim Mã Vĩ Vĩ ngàn vạn lần quay cuồng, nhìn bóng lưng Diêm Tô rời đi, cô đột nhiên cảm thấy mình đã quyết định đúng!
Trong phòng làm việc, Diễm Tô thu dọn một số tài liệu và cho vào hộp rồi mang đi.
- Tôi sẽ dành phần lớn thời gian trong phòng thí nghiệm. Các cô phải đừng làm sai và đặt tài liệu lên bàn của tôi khi tôi làm xong. Hôm nào rảnh thì đến giải quyết.
- Diễm Tô, cô đi, bọn tôi rất nhớ cô.
Ngụy Diên An ứa nước mắt nhìn cô.
Nếu không phải Mã Vĩ Vĩ vạch trần trước, Dĩêm Tô hầu như sẽ tin biểu hiện của Ngụy Diên là thật.
- Diêm Tô, cô là Âu tổng giao phó. Hiện tại cô rời đi, chúng tôi không thể đến văn phòng!
Lâm Mạt ôm cô bắt tay
-Nếu cô không bận, trở về gặp chúng tôi nhiều hơn.Chỉ vài lời thôi! Nếu không văn phòng sẽ quá vắng vẻ!
- Phó giám đốc Khúc trong tương lai sẽ bận rộn hơn bình thường rất nhiều, và cô ấy sẽ phải gỡ rối công thức bí mật đã mất cho cô và nghiên cứu loại nước hoa mới. Làm sao cô ấy có thời gian để nói chuyện với cô? Nói đi!
Một nữ đồng nghiệp không nhịn được cười. Lâm Mạt nghe vậy nhìn Diễm Tô có lỗi
- Thực xin lỗi, tôi không biết công thức bí mật đã bị rơi ở đâu. Tiếp theo tôi sẽ làm việc chăm chỉ cho cô!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.