Chương trước
Chương sau
Chần chừ mãi, kẻ bắt cóc nghĩ, chuyện đến đâu giải quyết đến đó, muốn làm gì thì nghe lời hắn nói rồi mới xử lý!
Ngay khi ngón tay tên bắt cóc lướt qua để trả lời, nhạc chuông đột ngột dừng lại.
Một thằng đàn em lo lắng hét lên,
- Ông chủ, anh ta tắt máy rồi!
Khuôn mặt của tất cả những kẻ bắt cóc đều thay đổi, và chúng không biết Âu Thần muốn làm gì. Không gian đột nhiên yên lặng xuống dưới, mọi người đều nín thở không biết tiếp theo phải làm gì…
- Sếp, anh muốn gọi lại sao?
Một người trong đó thận trọng hỏi.
Những kẻ bắt cóc càng lúc càng không thể hiểu được suy nghĩ của Âu Thần , và đang do dự thì tên đàn em sợ hãi hét lên,
- Ông chủ! Anh ta lại gọi!
Khi tiếng chuông quen thuộc vang lên, tất cả mọi người có mặt đều hít thở không khí. Kẻ bắt cóc không do dự, anh ta lướt tới để trả lời, và bật loa lên
- Tô Tô. Cuối cùng em cũng đã trả lời!
Trước khi Âu Thần đang vui mừng thì hắn nghe thấy một giọng nói
- Nghe này, người phụ nữ của anh bây giờ trong tay tôi, nếu anh không muốn cô ấy chết hãy làm như tôi nói!
Âu Thần nghe thấy giọng đàn ông thô bạo trên điện thoại, và sự dịu dàng biến mất, thay vào đó là sự thờ ơ thường ngày,
- Mấy người dám động vào người phụ nữ của tôi? Thật can đảm!
Khi kẻ bắt cóc nghe Âu Thần nói "người phụ nữ của tôi", hắn khó hiểu. Chuyện gì đã xảy ra?
Vội vàng nhìn thoáng qua Diễm Tô, không phải nói không liên quan gì đến hắn sao? Con người của cô thế nào?
Diễm Tô vội vàng lắc đầu, tỏ ý không biết. Kẻ bắt cóc nghĩ, không cần biết cô là ai, miễn là hắn có thể thỏa thuận!
- Nếu không phải ngươi gây ra mọi chuyện, chúng ta cũng không trói cô ta ở đây! Nghe này, chúng ta cần một con đường kiếm sống, cho chúng ta một khoản tiền, ta có thể bảo đảm cô ta an toàn!
Loading...

Kẻ bắt cóc đột nhiên rút dao. Giả vờ vỗ vào chân cô ấy để gây tiếng động,
- Con dao của tôi bây giờ đang ở trên mặt cô ấy. Anh không muốn mặt cô ấy bị vài vết sẹo đâu nhỉ?
Âu Thần không hề hoảng sợ khi nghe điều này mà chỉ cười nhạt
- Việc rạch vào mặt cô ấy sẽ chẳng có ích lợi gì cho anh. Nếu cô ấy bị thương, anh sẽ phải trả một cái giá đắt cho nó.
Khi kẻ bắt cóc nghe thấy điều này, dũng khí của anh ta đã bị giảm sút. Khí chất của Âu Thần không phải loại tầm thường. Nhưng lúc này, đâm lao thì phải theo lao, kẻ bắt cóc cao giọng nói:
- Mày nghĩ mày nói thế có làm tao sợ không?
- Dù mày có rạch mười nhát vào mặt cô ấy thì bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ thuộc công ty tao cũng có thể sửa mặt trong một ngày, nhưng số phận của mày lại khác. Dám động cô ấy, mày sẽ biết hậu quả kinh khủng sẽ như thế nào!
Diễm Tô nghe đến đây mặt tái mét. Không biết Âu Thần là muốn hại cô hay cứu cô, mà có thể nói ra lời như vậy! Điều gì sẽ xảy ra nếu kẻ bắt cóc thực sự tát vào mặt cô bằng mười nhát dao!
Kẻ bắt cóc nói mà không tự tin,
- Vì vậy, tôi đang ở đây để thương lượng với anh!
Âu Thần lắc rượu vang đỏ trong tay, nếm thử nó tao nhã, và mỉm cười khinh khỉnh,
- Tôi thậm chí còn không nghe thấy giọng nói của cô ấy. Tại sao anh chắc chắn tôi muốn thương lượng?
Kẻ bắt cóc nghe vậy, vội vàng ra hiệu cho Diễm Tô nhìn một cái.
Khi điện thoại được đưa đến tai, Diễm Tô chỉ có thể nói với hắn ta
- Âu Thần, là tôi.
- Thế nào rồi? Có bị thương không?
Khi Âu Thần nghe thấy giọng nói của cô, sự lạnh lùng của anh ta biến mất, thay vào đó là sự quan tâm.
- Bọn chúng đã chạm vào em à?
- Không.
- Anh ở đây.
Âu Thần như muốn trấn an cô,
- Anh nhất định sẽ cứu em.
Diễm Tô nghe vậy, tự hỏi tại sao trái tim cô lại đập nhanh và có một dòng điện ấm chạy qua.
Khi kẻ bắt cóc nghe thấy sự quan tâm thì tưởng hai người đang diễn kịch . Anh ta ngay lập tức nhận điện thoại và nói:
- Bây giờ có thể thương lượng được chưa?
Âu Thần đối mặt với những kẻ bắt cóc và trở lại với giọng điệu thờ ơ của mình
- Nghe này, cô ấy đang đói. Anh sẽ chuẩn bị bữa tối kiểu Pháp với món khai vị nguội, súp và món khai vị nóng. Cá là món chính, món khai vị nóng, món nguội, món sherbet, thịt nướng, salad, rau, món tráng miệng, và cuối cùng là một tách trà đen.
- Anh coi chúng tôi như một nhà hàng?
Kẻ bắt cóc không thể không ngắt lời
Bất ngờ thay, Âu Thần không những không tức giận mà còn cười nhạt,
- Nếu muốn tôi hợp tác, cứ làm theo lời tôi nói!
"..."
- Bên cạnh đó hãy chuẩn bị chăn, gối và hệ thống sưởi để đảm bảo rằng cô ấy được ăn trong một môi trường thoải mái. Nhớ nhé . Đối với các bước của bữa ăn mà tôi vừa đề cập, đầu bếp phải có trình độ năm sao ...
Kẻ bắt cóc không thể chịu đựng được nữa và nói điên cuồng,
- Âu thiếu gia, ở đây làm gì có mấy thứ đó! Bây giờ cô ta đang bị bắt cóc! Anh nghĩ đó là một kỳ nghỉ?
Đầu bếp năm sao? ? Có nhầm lẫn không? Có chuyện gì với hắn ta hôm nay? Bắt cóc cũng phải cần bằng cấp sao? Chết tiệt!

- Không được thiếu thứ gì mà tôi nói như trên. Nếu để tôi hài lòng và tâm trạng tốt thì chúng ta mới đến cuộc thảo luận.
Âu Thần không nhanh không chậm nói
- Nếu không, đường biển và đường hàng không, một khi bị chặn, anh sẽ không thể vượt qua!
Tên bắt cóc sốt ruột ra lệnh một tên đàn em
- Đi, lấy một cuốn sổ!
Hắn ta lặp lại những gì Âu Thần vừa nói, rồi hỏi:
- Còn gì nữa?
- Chuẩn bị cho cô ấy một đôi giày cỡ 36. Đôi màu cam mới của Dior là tốt. .
" ...... "
- Khi tất cả đã chuẩn bị xong hãy chụp cho tôi bức ảnh và sau đó tôi sẽ xem xét để thương lượng của anh.
Âu Thần nhàn nhã nói thêm
- Nhớ rằng tôi có thể thương lượng với anh nếu cô ấy cảm thấy hài lòng. Anh nên cảm thấy vinh dự khi được chăm sóc cho cô ấy.
Tên bắt cóc đau đầu! Ai đang ở vị trí thuận lợi, rõ ràng là bọn chúng có lợi thế, làm thế nào đến miệng của Âu Thần lại trở nên bị động mà nghe theo chỉ lệnh của anh ta ?Có phải anh ta đã từng làm chủ tịch và đưa ra quyết định nên khi phát ngôn mới kiêu ngạo như vậy!
- Vậy thì đã đến lúc nói về khoản tiền chuộc chưa? Mức trao đổi là 10 triệu!
Kẻ bắt cóc cuối cùng cũng nói ra con số trong đầu.
- Không ngờ người phụ nữ của tôi đáng giá đến mức này trong mắt anh?
Âu Thần lắc ly rượu trong tay, khóe miệng nở một nụ cười châm biếm
- Anh đang xúc phạm cô ấy!
- Hả... cái này ...
Kẻ bắt cóc không ngờ anh ta lại nói như vậy, sau khi nhìn vài tên đồng bọn, anh ta ngập ngừng nói:
- Vậy thì ... 50 triệu? Chuẩn bị 50 triệu đổi lại!
- Anh có chắc là cô ấy đáng giá 50 triệu?
- Hừm...
Cái này nhiều hay ít? Âu Thần anh ta nói điều này có nghĩa là gì? Những kẻ bắt cóc không thể hiểu trong một thời gian!
- Cho anh có cơ hội tăng giá.
Âu Thần nói một cách lơ đễnh, nhìn vào màu đỏ trong ly.
Diễm Tô mở to mắt không tin, có chuyện gì sao? Một cuộc nói chuyện với những kẻ bắt cóc về tiền chuộc! 50 triệu là không đủ? Hơn? ?
- Vậy thì ... một trăm triệu! Ồ không,...không! Là năm trăm triệu!"
Kẻ bắt cóc dùng ánh mắt trao đổi với đồng bọn,
- Đúng, đúng vậy, đổi lấy năm trăm triệu! Nếu không có năm trăm triệu tôi sẽ giết cô ta!
Âu Thần nhíu mày. Diễm Tô đáng giá 500 triệu! Nhóm người này dám nói quá đáng! Cô ấy là tâm can bảo bối của hắn! Cô ấy có trị giá 500 triệu thôi sao?
- Thời gian và địa điểm giao dịch.
Âu Thần có vẻ thoải mái như đang nói về công việc kinh doanh.
Kẻ bắt cóc không ngờ rằng anh ta lại đồng ý như vậy, vội vàng nói:
- Bây giờ là hai giờ, tám giờ tối nay anh phải chuẩn bị sẵn tiền mặt, tôi sẽ gửi một tin nhắn khác thông báo địa điểm giao dịch cho anh!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.