- Đúng vậy, chính tôi đã làm đó! Dì đã quá già rồi, tay chân chậm chạp, thậm chí còn không thể tránh nỗi một tách trà. Thì còn trách ai được đây!
Diễm Tô thấy sắc mặt hai người kia càng ngày càng đen, liền đập một chiếc bình hoa gần đó xuống đất. Tiếng vở vụn của bình hoa bay tứ tung khắp sàn nhà, một mảnh vở sứ đã vô tình bay đến và rạch ngang khuôn mặt một cô hầu gái khiến tất cả người trong cắn phòng này không khỏi khiếp sợ, hét lên. Diễm Tô lạnh lùng, nhếch mép cười
- Đúng là trai tài gái sắc, một người tung một người hứng, thật là cảm động lòng người! Cái loại người thứ 3 chen vào phá hoại hạnh phúc của người khác mà còn tỏ ra mình cao thượng, đáng thương. Đúng là đồ giẻ rách bẩn thỉu!
- Đủ rồi!
Một giọng nói cách đó không xa truyền đến. Với một phong thái uy nghiêm, đỉnh đạc xen vào đó là sự tức giận.
Khi Khúc Diễm Nhi và Lục Khánh Luân nhìn thấy người đàn ông, sự kiêu ngạo của họ đã biến mất thay vào đó là một bản mặt khác
- Bố.
Chỉ có Diễm Tô đứng đó không nói một lời.
Giang Thanh Nhã đỡ Khúc Dục Đông đi lên, vừa nhìn thấy Diễm Tô bà ta không khỏi trách móc
- Là đứa con gái ác quỷ này! Không kể lớn nhỏ, con nhỏ đã đổ trà nóng lên mặt tôi! Dục Đông ông nhất định phải làm chủ cho tôi. Những đứa trẻ mà không có mẹ, dù có dạy dỗ thế nào cũng sẽ kiêu ngạo và hống hách!
Loading...
- Câm miệng!
Trước sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-tong-tai-nghien-vo/1785352/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.