Chương trước
Chương sau
Hôm nay là sinh nhật của Lục Khánh Luân và món quà mà cô chuẩn bị cho anh ấy rất cẩn thận đã biến mất sau khi cô nhảy xuống máy bay. Diễm Tô có chút khó chịu nghĩ lại người đàn ông đã lấy nụ hôn đầu của cô. Nếu không phải anh ta cô đã không phải rơi vào mớ hỗn độn này.
Cô lấy điện thoại di động ra và bấm số của một cửa hàng bánh ngọt.
- Có bánh làm sẵn không?
- Khúc Diễm Tô, cô Tô ? Có phải cô không?
Các mối hàng lớn của cửa hàng đều được đặt hàng từ Diễm Tô , nên người phụ nữ đã quen thuộc với con số của mọi người trong nhà họ Khúc. Nhưng cô ấy lúc này vô cùng ngạc nhiên vì đã ba năm rồi không gặp con số này!
- Đúng vậy, tôi vừa về Trung Quốc. Tôi muốn đặt một chiếc bánh to nhất. Hôm nay tôi có thể lấy được không?
- Cô định tặng cho Lục Khánh Luân?
Lúc nãy, nhà họ Khúc đã đặt bánh cho Lục Khánh Luân. Cô ấy không biết sao? Nhưng người phụ nữ ở quầy lễ tân cảm thấy cần phải nói cho cô
- Một chiếc bánh to được đặt bởi cô Khúc Diễm Nhi đã được chuyển đến rồi. Cô có muốn đặt thêm một chiếc nữa không?"
- Em ấy đặt rồi sao?
Diễm Tô không ngờ Khúc Diễm Nhi lại có tâm như vậy. Cô em gái cùng cha khác mẹ thường quan tâm và chăm sóc cô ở mọi nơi. Lần này thậm chí đã đặt bánh, Diễm Tô mỉm cười hạnh phúc khi nghĩ đến điều này
- Không cần thiết đâu, cảm ơn cô!
"Không có gì phải xấu hổ khi đi tay trắng nếu đã là một gia đình!"
Nghĩ đến đây, Diễm Tô phóng mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, càng gần công ty của mình, môi trường càng tốt. Phải biết rằng tập đoàn gia đình của cô là một trong những xí nghiệp lớn lớn nhất ở Đông Thành, với ba mẫu đất bao quanh và tráng lệ.
Ngay khi Diễm Tô còn đang ngẩn ngơ, chiếc taxi chậm rãi dừng lại,
- Cô gái, đã đến nơi!
Diễm Tô thanh toán tiền xong, mới phát hiện, công ty cô đã đổi tên ? Tập đoàn Quyến Lâm? Cái tên này là sao?
Cô nhìn quanh với vẻ ngờ vực, đây đúng là địa chỉ của nhà họ Khúc, ngoại trừ cái tên, mọi công trình đều giống như trước đây.
Nhưng cái tên này ...
Diễm Tô vẫn chưa tìm ra, hai nhân viên đeo thẻ nhân viên vội vã đi qua cô.
- Không phải hôm qua ông Khúc đã nói như vậy sao? Hôm nay ông ấy không có ở đây. Chúng ta phải theo dõi dự án này.
- Ông Khúc có nhiều kinh nghiệm hơn. Dưới sự lãnh đạo của ông ấy, lợi nhuận trong ba năm qua quả thực đã tăng lên rất nhiều.
Diễm Tô vội vàng ngăn cản bọn họ
- Chờ đã, tôi có thể hỏi rằng là cái người trong miệng các người vừa nói có phải là Khúc Dục Đông không?
- Ừ.
Diễm Tô cười có chút ngượng ngùng,
- Xin lỗi đã làm phiền.
Hai người đàn ông trưng vẻ mặt kỳ quái liếc nhìn cô rồi vội vã đi ngay.
Hóa ra là công ty chính của cô đã đổi tên, sự nghi ngờ và lo lắng mà Diễm Tô dâng lên vừa rồi đã buông thả xuống.
Bước vào cửa công ty
- Xin chào, cô tìm ai?
Cô chủ quầy lễ tân lập tức kính cẩn đứng lên chào với nụ cười ngọt ngào khi thấy có người đến.
- Xin chào, tôi tên là Khúc Diễm Tô , con gái của Khúc Dục Đông, CEO tương lai của tập đoàn này. Xin cô vui lòng thông báo cho ồn và nói rằng tôi đã trở về Trung Quốc và tôi sẽ lên ngay.
Giọng của Diễm Tô vừa nói xuống, bên kia tất cả đột nhiên bật cười, sự tôn trọng trước đây không còn nữa, thay vào đó là sự khinh thường-l
- Cô ơi, cô đi nhầm chỗ rồi à? Tổng giám đốc của tập đoàn, chỉ có một người họ Khúc , đó là chủ tịch Khúc Dục Đông của chúng tôi. Cô nói rằng cô là con gái của ông ấy? Ở đây, ông Khúc chỉ có một cô con gái, và đó là chủ tịch tương lai Khúc Diễm Nhi . Cô không biết ngượng khi nói ra điều đó?
Diễm Tô bối rối. Khúc Diễm Nhi cũng đã trở thành chủ tịch? Chuyện gì đã xảy ra?
Khi ông nội cô qua đời cách đây 3 năm, luật sư đã nói rõ khi tuyên bố di chúc: 80% vốn cổ phần của tập đoàn Thâm Quyến và khối tài sản hàng chục tỷ trong gia đình họ Khúc sẽ do cô và cha cô_Khúc Dục Đông. Ai đáp ứng điều kiện thừa kế trước thì sẽ làm. Trước khi thừa kế di chúc, cô và cha đều là chủ tịch điều hành của tập đoàn và cùng nhau quán xuyến các công việc của tập đoàn.
Trong di chúc không có nhắc tới Khúc Diễm Nhi vậy Diễm Nhi làm sao có thể lên làm chủ tịch được?
Diễm Tô cười và hỏi:
- Có chuyện gì đã xảy ra sao? Tôi nói thật là Khúc Diễm Nhi mà mọi người nói ra là em gái tôi.
- Thật sao? Tôi đã làm việc ở đây ba năm và tôi chưa bao giờ nghe nói về chủ tịch Khúc còn có một người chị.
Cô chủ quầy cười đoan trang, hy vọng người phụ nữ này hiểu chuyện sẽ rời đi.
Nhưng Diễm Tô một mực khẳng định
- Khúc Dục Đông là bố tôi. Nếu tôi là kẻ nói dối, làm sao tôi biết tên ông ấy?
Người phụ nữ ở quầy lễ tân nhếch môi và quyết định ngừng lịch sự
- Mặc dù vậy, có quá nhiều người biết tên của Chủ tịch Khúc của chúng tôi. Tôi không biết cô lấy tin từ đâu. Tôi biết hôm nay cô Khúc không có ở đây nên cô đã đến đây để đóng giả cô ấy, nhưng tôi khuyên cô rằng lừa đảo không phải là một việc kinh doanh tốt ...
Cô ta thuyết phục cô bằng giọng điệu của một người lớn tuổi.
Diễm Tô không khỏi dở khóc dở cười.
- Cô thật sự hiểu lầm rồi, tôi là con gái của ông ấy, tôi mới là chủ thực sự của cái tập đoàn này!
- Nếu cô là con gái ông Khúc thì tôi đã là con gái của Jack Ma! Nhìn cô trông không đến nỗi tệ , mà tại sao phải đến đây dở trò lừa đảo? Cô muốn lẻn vào văn phòng của ông Khúc để lấy trộm đồ phải không? Nhìn thấy bộ váy hàng hiệu giả của cô, tôi không ngờ cô lại là kẻ tiểu nhân
Khi Khúc Diễm Tô bước vào đã toát ra vẻ lịch lãm và ăn mặc quý phái. Cô ta nghĩ đó là khách hàng quan trọng.Cô không ngờ người này là một kẻ nói dối không biết ngượng mồm!
- Tôi thực sự không nói dối cô… Bố tôi và tôi đều là tổng giám đốc của tập đoàn này…
- Ngày hôm qua có một người khác tự nhận là bạn gái của chủ tịch Lục, đến đây với cái bụng bự và đáng thương. Thật nực cười! Sao cô không lấy cớ này để có độ tin cậy cao hơn?
- Cô nói Lục Khánh Luân sao? Tôi đúng là bạn gái của anh ấy.
Cô ở quầy lễ tân trợn mắt suýt chút nữa ngất xỉu, không nể mặt đáp
- Cô mà là bạn gái anh ấy thì tôi đã là bạn gái của Vương Nhất Bác. Xem ra cô vẫn cứng đầu mà không chịu rời đi. Tôi sẽ gọi nhân viên bảo vệ đuổi cô ra ngoài!
Diễm Tô biết không một ai ở đây tin lời nói của cô. Vô ích thôi , cô chỉ có thể kiên nhẫn nói
- Hãy cho tôi gọi cuộc gọi nội bộ, và tôi sẽ tự nói với ông Khúc của các người
- Hôm nay ông ấy không có ở đây.
Cô như mất đi kiên nhẫn nói
- Đây là cách tốt nhất để chứng minh danh tính của tôi ...
- Cô ơi! Dù cô có cứng đầu đến đâu, tôi cũng rất muốn gọi cảnh sát để tống cô ra ngoài. Hôm nay là ngày tốt, đừng cho chúng tôi gặp xui xẻo.
- Một ngày tốt lành sao?
- Cô không biết đó, hôm nay là sinh nhật của chồng tương lai của cô Khúc chúng tôi là Chủ tịch Lục. , Tất cả các giám đốc điều hành đều đến Vườn treo để ăn mừng cho anh ấy, chỉ có cô là ngu ngốc giả mạo chủ tịch Khúc của chúng tôi! Nếu cô có thời gian để lừa đảo, tốt hơn là nên đến đó xem Chủ tịch Khúc thực sự trông như thế nào. Cô ấy quyến rũ hơn cô gấp ngàn lần. Cô chuẩn bị tâm lý đi, hai người phu thê bọn họ thật sự rất xứng đôi!
Diễm Tô biết sẽ rất lãng phí thời gian để tiếp tục nói chuyện với cô ta. Vườn Treo sao? Cô biết nó ở đâu rồi!
- Cho tôi tới khách sạn số 1 Đông Thành đi.
Diễm Tô bắt một chiếc taxi rồi lên xư xe. Ngồi trong buồng cô vừa tức vừa buồn cười, nên nói cô lễ tân cố ý không biết , hay là cô ta thực sự không biết cô là ai?
Cô lấy điện thoại di động ra gọi cho ba mẹ, gọi mấy cuộc cũng không có ai trả lời. Diễm Tô gọi lại cho em gái, sau đó lại gọi cho Lục Khánh Luân. Nhưng bốn người này, không ngoại lệ, đều không trả lời cuộc gọi của cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.