Chiều hôm đó nhanh lúc mẹ anh lại đi ra ngoài sinh nhật bạn mình, anh lại ở phòng bệnh chăm sóc cô. Thì anh đã ra tay tát vào mặt cô cái bóp, cô đưa mắt nhìn chăm chăm anh trong sự hoang mang mà lên tiếng: 
"Tại sao anh lại tát tôi chứ? Anh khốn nạn vừa thôi! " 
Đào Dã lên tiếng mỉa mai cô: 
"Tại sao tôi làm điều đó à? Đó là để trả thù cô đó, vì ngày hôm qua chính là đã bảo mẹ tôi bắt tôi phải cúi đầu xin lỗi một con chó cái thối tha như cô. Và đáng ra tôi không nên làm vậy..." 
Sau đó anh đã đứng dậy với ý muốn rời đi mà lên tiếng: "À mà hôm nay cô nhịn đói đi! Cho việc hôm qua cô đã bắt tôi xin lỗi cô...Còn giờ hãy ở lại cái bệnh viện chiết tuyệt này mà chờ chết đói đi! Tôi không rảnh ở đây để chăm sóc cô đâu..." 
Sau đó anh đã rời đi, cô nhìn bóng anh đi một lúc một xa dần mà nở nụ cười thuê lương trên bờ môi cô nói: "Hưa thật không ngờ rằng cuộc đời này lại có một kẻ khốn nạn chả khác gì một con chó như anh..." 
Nói rồi cô đã nằm xuống dưới chiếc giường kia, ánh mắt đẫm lệ cô bắt đầu nhắm mắt lại để chim trống giấc ngủ mà duy nghĩ rằng: 
"Có lẽ đây là một giấc mơ. Và khi cô ngủ dậy thì giấc mơ kia sẽ nhanh chóng biến mất thôi!" 
Đào Dã đã đi gặp Bạch Lâm người mà cậu yêu, cậu mặt một bộ đồ ves vô cùng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-toi-la-nu-chinh-dam-my/2886213/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.