Nhi Linh giờ đây cũng đã tỉnh lại, cô đưa mắt nhìn xung quanh, rồi nhìn xuống dưới chân mình bởi vì cảm thấy có gì đó nặng nặng đang đè vào chân của mình. Nhi Linh đã nhìn xuống đó, và thấy Gia Mẫn giờ đây cô mỉm cười trong sự hạnh phúc mà đưa tay xoa đầu Gia Mẫn Nhi Linh lên tiếng: "Tôi cảm thấy rất hạnh phúc khi biết được một điều rằng, đó là bà đã chăm sóc và quan tâm lo lắng cho tôi cả ngày hôm qua đúng không? Vậy nên bà mới mệt quá mà đã ngã ngục xuống dưới chân tôi, rồi chìm vào giấc ngủ như này.
Nhi Linh thế là đã vuốt ve mái tóc của Gia Mẫn trong một lát lâu, vì đôi bàn tay chạm vào đầu và không ngừng vuốt ve mái tóc của Gia Mẫn, nên điều này đã khiến Gia Mẫn ngay lập tức tỉnh giấc. Cô chốc lát đã ngồi dậy rồi ngước mắt lên nhìn chăm chăm Nhi Linh trong sự vui mừng mà lên tiếng:
"Nhi Linh bà đã tỉnh lại rồi à! Bà biết không tôi rất lo lắng cho bà đó. Còn giờ thì tôi rất vui khi bà đã tỉnh lại..."
Gia Mẫn ôm chầm lấy Nhi Linh sau đó lên tiếng nói rằng: "Cảm ơn bà rất nhiều vì đã chăm sóc và lo lắng cho tôi. Và kể từ bây giờ tôi sẽ chăm sóc ngược lại cho bà như bà đã chăm sóc tôi..."
Nhi Linh: "Ừm nếu được một ai đó chăm sóc thì còn gì bằng chứ..."
Sau những câu nói này không gian đã chìm trong sự im lặng tĩnh mịch giữa hai người, bởi vì bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-toi-la-nu-chinh-dam-my/2886085/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.