Dòng người đi đi lại lại trên đường, mặc câu* chở hai người, khoan thai mà đi.
*Ngựa đen.
Phía sau Hữu Hòa là ngực Tiêu Trực, vừa ấm áp lại rắn chắc, càng ngày nàng càng tham luyến. Cánh tay dài của hắn vòng bên người nàng, một tay nắm tay nàng, một tay giữ dây cương. Tư thế như vậy khiến cho người ta có cảm giác an toàn.
Cuối ngày, phố xá vẫn nháo nhiệt như thường lệ, xung quanh Hữu Hòa là tiếng rao hàng nối liền không dứt, thu hút rất nhiều người đi đường, trong đó có Hữu Hòa, nàng không an phận ngồi yên trên lưng ngựa, lúc thì nhìn bên trái, lúc thì nhìn bên phải. Tiêu Trực nhìn thấy cái đầu nhỏ trong lòng ngực xoay tới xoay lui không ngừng, vô cùng bận rộn.
“Muốn xuống ngựa xem chút không?” Âm thanh ôn trầm ấm áp truyền vào tai, Hữu Hòa hơi sửng sốt, chợt quay đầu lại, con ngươi trong trẻo không hề che dấu một tia kinh ngạc, “Chàng hết giận rồi?”
Sau khi Hữu Hòa bị mang ra khỏi ngựa xe, đơn độc cưỡi ngựa cùng Tiêu Trực, bầu không khí giữa hai người bắt đầu trở nên quái dị. Tuy Tiêu Trực không nói gì nặng lời, nhưng Hữu Hòa đâu phải kẻ ngốc, nàng vẫn cảm giác được trong lòng hắn đang khó chịu. Giờ hắn chủ động mở miệng trước, khiến nàng vừa bất ngờ vừa kinh hỉ ―― nếu hắn đã chịu nói chuyện cùng nàng hẳn là đã hết giận?
Tiêu Trực nghe vậy, giữ chặt dây cương, mặt có chút đỏ, nhấp môi nhìn lướt qua nàng, thấp giọng nói: “Ở trong lòng công chúa, ta là quỷ hẹp hòi à?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-thoi-co-dai/513938/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.