Hữu Hoà thất thần hồi lâu cho đến khi Tiêu Trực bắt lấy cổ tay nàng. Hữu Hoà mới bừng tỉnh, vội buông tay ra, mặt mũi nóng ran, đầu rúc vào trong chăn.
Tiêu Trực tránh người ra bên ngoài, một tay bắt lấy cổ tay nàng, một tay khác rút khăn lụa dưới gối ra, lau tay cho nàng. Lau xong, một câu hắn cũng không nói, hô hấp còn nặng nề hơn lúc trước vài phần.
Hữu Hoà không dám ngẩng đầu nhìn Tiêu Trực.
Hắn lau tay cho nàng xong, ném khăn lụa ra ngoài, xốc một góc chăn lên, vén rèm bước xuống giường.
Hữu Hoà thấy vậy, không khỏi hoảng hốt, bất chấp mặt mũi, vội vàng vươn tay ra, may mắn nắm được tay áo của Tiêu Trực.
“Chàng, chàng...” Hữu Hoà ngập ngừng nửa ngày nói không nên lời, còn Tiêu Trực đứng yên bất động, đưa lưng về phía nàng ngồi trên mép giường, hắn không quay mặt lại. Nàng có thể cảm giác được thân thể hắn cứng đơ. Hắn còn thêm bất an, mặc dù nói không nên lời nhưng cũng không cam lòng buông tay.
Hai người cứ giữ yên như vậy, một người nắm lấy tay áo đối phương không buông, một người đưa lưng vào không quay lại.
Cũng biết trong phòng an tĩnh được bao lâu, đến khi Hữu Hoà nghe thấy bên ngoài cửa sổ tiếng gió xào xạc vẫn không nghe thấy Tiêu Trực có động tĩnh gì.
“Tiêu Trực....” Nàng hoảng hốt gọi hắn.
Bóng người trước mặt hơi động, hắn hơi nghiêng đầu để lộ một bên mặt.
Hữu Hoà không nhìn thấy được mặt hắn, chỉ nghe thấy âm thanh khàn khàn trầm thấp nói “Ta... đi thay y phục”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-thoi-co-dai/513924/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.