Mặt Hữu Hòa nóng đến nỗi có thể thiêu ra hai cái lỗ, còn tên đầu sỏ ―― bàn tay Tiêu Trực kia, cuối cùng cũng dời đi.
Hữu Hòa trấn tĩnh, tiếng vang lọt vào tai nàng. Hiển nhiên là do đám người kia gây ra, Hữu Hòa nghe thấy tiếng bước chân vừa nhiều vừa hỗn loạn lại không nặng nề, hẳn là sợ rút dây động rừng, đáng tiếc nhiều người chạy tới đây như vậy, cỏ dại lại nhiều, làm sao có thể như người chết không phát ra tiếng động được, riêng âm thanh cỏ cây ma sát cũng đủ để người ta cảnh giác.
Hữu Hòa căng thẳng, trong lòng sợ hãi, đám người này nhanh như vậy đã đuổi kịp còn lục soát xung quanh rừng! Nghe kĩ động tĩnh kia, rõ ràng bọn họ khẳng định nàng và Tiêu Trực đang trốn ở đây, tình cảnh hiện nay chẳng khác gì bắt ba ba trong rọ. Chẳng qua rọ hơi lớn chút ba ba lại trốn kỹ,chiếu theo tình thế này, ba ba vào tay là việc sớm muộn. Còn nàng với Tiêu Trực, chính là hai con ba ba xui xẻo.
Lưng toát mồ hôi lạnh, Hữu Hòa nín thở không muốn phát ra động tĩnh nào, nhưng hô hấp càng thêm dồn dập, nàng quá khẩn trương rồi.
Là căng thẳng không phải sợ hãi, Hữu Hòa tự ngụy biện cho mình. Đáng tiếc, nam nhân bên cạnh nàng lại không nghĩ như vậy.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-thoi-co-dai/267303/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.