Vừa ăn xong bữa cơm đầy gian khó kia thì Hạ Vân gần như dùng tốc độ ánh sáng phi lên phòng.
Chờ cho Hà Chí Nghiêm kịp phản ứng lại thì cánh cửa phòng cô đã đóng vào cái "rầm".
Không hiểu tại sao anh lại cảm thấy trông cô lúc này lại có chút đáng yêu, cái bộ dạng chạy trối chết của cô thật sự khiến anh không nhịn được mà khóe môi bất chợt nhếch lên.
Từ thư phòng trở về, anh không về phòng mình mà lại qua phòng cô.
Hạ Vân biết đây là nhà anh, dù cô có khóa cửa thì anh cũng có cách để vào được. Vậy nên cô cũng chẳng thèm khóa cửa làm gì.
Thấy cửa phòng cô không khóa, anh vô tư bước vào.
Đã gần nửa đêm rồi nhưng thấy cô vẫn còn đang ngồi đọc sách, anh cau mày bước đến cướp lấy cuốn sách đặt lên bàn.
- Anh bị điên à, trả sách cho tôi!
Hửm? Nay cô gái nhỏ này thật to gan, dám mắng anh nữa?
Nhưng không hiểu sao anh lại chẳng cảm thấy giận khi cô chửi mình. Lúc cô tức giận trừng mắt lên với anh lại làm anh thấy thỏa mãn.
Lơ đi lời nói của cô, anh thản nhiên vén chăn nằm xuống, thuận tay kéo cô ôm chặt vào lòng.
- Ngủ sớm đi!
Không hiểu sao cô lại bất giác nằm im đó cho anh ôm. Âm thanh trầm trầm của anh vang lên trên đỉnh đầu. Vòng tay rắn chắc ôm lấy eo nhỏ từ phía sau, chân anh kẹp lấy hai chân cô. Lúc này Hạ Vân không khác gì gối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-mong-ngay-anh-nhan-ra/2759110/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.