Lúc nói ra lời này, khuôn mặt Bạch Hạ Vân gần như không có cảm xúc, vô hồn, thất thần.
Tạ Phương Dung thật sự không muốn cô tới thăm anh vào lúc này, sợ cô lại kích động hoặc tự trách mình thêm.
- Con à, nghỉ ngơi thêm vài hôm đã rồi hẵng qua thăm thằng bé. Giờ cơ thể con vẫn rất yếu.
- Mẹ à, mẹ không cần lo con kích động quá đâu ạ. Đây là sự thật, con biết dù bản thân con có tự trách thêm nữa cũng không thay thế được gì, chỉ khiến mọi người thêm phiền lòng. Hiện giờ con chỉ muốn được nhìn anh ấy mà thôi.
Tạ Phương Dung cũng hết cách, đành gọi cho y tá bên ngoài mang theo một cái xe lăn vào rồi đỡ cô ngồi lên.
Qua một dãy hành lang, cuối cùng cũng đến cửa phòng bệnh của anh.
Qua 1 tuần theo dõi trong phòng vô trùng, Hà Chí Nghiêm cuối cùng cũng đã được chuyển lại về phòng VIP bình thường. Bên ngoài cửa có sẵn hai người vệ sĩ canh chừng người không phận sự tiến lại gần.
Hai người vệ sĩ nhìn thấy người đến liền giơ tay đẩy cửa phòng bệnh ra:
- Phu nhân, thiếu phu nhân!
Bà định đẩy xe đưa cô vào bên trong, nhưng cô ngăn lại:
- Mẹ à, con muốn ở riêng với anh ấy một chút ạ! Mẹ đợi con nhé!
Tạ Phương Dung nhìn cô xót xa rồi cũng miễn cưỡng gật nhẹ đầu:
- Vậy con ở đây một lát rồi kêu y tá đẩy về phòng nằm nghỉ nhé. Mẹ về nấu cháo cho con.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-mong-ngay-anh-nhan-ra/2759068/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.