Em tự mình động đi!
Bạch Hạ Vân khẽ "ưm" một tiếng, cơ thể không theo ý nghĩ mà tự nâng cơ thể mình lên rồi lại ngồi xuống.
- Aaa...aaa
Được mấy phút, cô lả người gục vào lòng anh.
- Em mỏi quá ~~
- Hôn anh đi, anh bế em về giường!
Cô ngẩng cao đầu tìm kiếm môi anh, hai cánh môi chạm vào môi anh, học theo Hà Chí Nghiêm cũng mút lấy. Chiếc lưỡi đinh hương khẽ rụt rè quấn quýt trong miệng anh mút mát không có kĩ thuật nhưng lại càng khiến Hà Chí Nghiêm phát điên.
Anh giữ nguyên tư thế đó ôm cô tiến về phía phòng. Bạch Hạ Vân theo bản năng sợ bị ngã mà hai tay ôm lấy vai anh, chân cũng quặp vào hông anh.
Mỗi một bước đi là một cú thúc mạnh mẽ, Bạch Hạ Vân ngửa cổ ra rên rỉ:
- Aaa... ưm... Áaaa!
- Anh nhẹ... nhẹ chút... a...
Đang mơ hồ lơ lửng Bạch Hạ Vân cảm nhận được độ đàn hồi từ chăn nệm phía dưới lưng, sau đó là cơ thể rắn chắc màu đồng nam tính đè lên người mình.
Hà Chí Nghiêm cúi đầu hôn lấy bầu ngực đầy đặn, còn tà ác dai cắn trong miệng không thả ra, đổi lại tiếng nức nở của Bạch Hạ Vân...
- Hức... đau em... ư...
Không đau lắm nhưng tê dại khiến cô không thể không bật ra tiếng nũng nịu.
Hà Chí Nghiêm yêu thương liếm lên nơi đã cắn, mê luyến liếm láp nụ hoa màu hồng.
- Ư...
Đột nhiên nụ hoa bị ngậm lấy, khiến cô nhịn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-mong-ngay-anh-nhan-ra/2759049/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.