Trong bữa cơm tối, hai ông bà nghi hoặc nhìn nhau. Khi con dâu bình thường miệng nói huyên thuyên hôm nay lại không nghe nói năng gì.
“Kiều Tâm! Kiều Tâm!” Trần Mẫn gọi đi gọi lại mấy lần.
Cảnh Vũ Thần đá nhẹ vào chân cô khi thấy cô không phản ứng.
“Dạ!” Cô giật mình ngó mắt nhìn anh.
“Con không khỏe sao?” Trần Mẫn lo lắng.
“Dạ đâu có.” Cô nhìn bà cười cười
Sau bữa tối thì cả hai trở về phòng.
Hạ Kiều Tâm ngồi trên giường gấp quần áo nhưng hồn cứ ở trên mây một lúc lại ngó mắt sang Cảnh Vũ Thần mặt mày ủ rũ.
Cô nhớ lại chuyện của tiểu Nhã lại đinh ninh chuyện giữa cô và Cảnh Vũ Thần. Cái cảm giác mập mờ này có lúc cô quên mất bản thân chỉ là cô vợ trên hợp đồng. Trong đầu cô lúc này ẩn hiện ra vô vàng suy nghĩ. Cũng không hiểu sao anh lại tốt với cô như vậy. Cô thật sự không nghĩ ra lý do gì anh sẽ thích cô.
“Thỏ con, cả ngày nay em sao vậy?” Anh lên tiếng nhưng mắt vẫn dán vào quyển sách trên tay.
Hạ Kiều Tâm liền nhích lại gần anh. "Anh định sẽ giấu ba mẹ chuyện của chúng ta đến bao giờ?”
“Phương diện nào?”
“Thật ra anh xem em là gì?”
Anh khựng lại vài giây. "Thế em muốn anh xem em là gì?"
"..." Hạ Kiều Tâm bức xúc. “Anh đủ rồi đó. Em đang hỏi anh mà?”
Anh gấp sách lại nhìn cô. "Anh đã nói với em ngay từ đầu chúng ta là vợ chồng hợp pháp, vốn dĩ chưa từng nói dối. Anh thật sự không biết em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-ket-hon-voi-toi-em-nghi-sao/973915/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.