Xe đi được một đoạn, thì cô nhận được một cuộc gọi khiến cô rất bất ngờ.
"Sao ba lại gọi cho mình?"
"A lô!"
(....)
"Dạ! Con biết rồi." Cô tắt máy. "Bác tài!"
Hạ gia.
Đám giúp việc trong nhà vừa nhìn thấy cô liền tránh đi cứ vờ như cô là không khí.
"Chị Lan, ba tôi đâu?" Cô nói với theo.
"Trong thư phòng. Cô tự mà đi."
"Cám ơn chị!" Cô thở dài.
Trong ngôi nhà này, chỉ có chị Lan là đối tốt với cô nhất. Nhưng chị ta biết rõ mẹ kế không thích gì cô, vẫn là sợ mất chén cơm nên trước mặt mọi người cũng không dám quá lộ liễu.
Đúng trước cửa thư phòng cô cố ổn định lại tâm trạng. Không biết ba gọi cô về gấp như vậy có chuyện gì nhưng có lẽ không phải là chuyện tốt. Vì trước giờ ông không mấy khi gọi cho cô.
"Cạch!"
Hạ Kiều Tâm mở cửa đi vào.
"Ba.."
"Chát!"
Một tác tay bay thẳng vào mặt như trời giáng khiến cô ngã bệt xuống nền gạch.
Cô áp tay lên bên mặt đang đau rát của mình. Với đôi mắt đỏ hoe ngập nước.
"Ba! Con đã làm gì sai?"
“Mày còn dám hỏi? Ông ném sắp hình và đoạn video trong điện thoại vào người cô. "Đồ cái thứ lăng loàng trắc nết. Nhanh chóng cút khỏi Hạ gia, sau này đừng bao giờ nói với người khác mày là con gái của Hạ Chí Lân này."
Trong phòng lúc này không chỉ có ba, còn có dì và Hạ tiểu Ngọc.
Cô cố ổn định lại tâm trạng gấp gáp cầm sắp hình lên xem là những bức ảnh hai người đàn ông lần trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-ket-hon-voi-toi-em-nghi-sao/973898/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.