Hạ Kiều Tâm giật mình thức dậy đã hơn 6 giờ. Cô nhớ tối qua nói chuyện trên xe cùng Cảnh Vũ Thần một lúc hình như cô đã ngủ quên. Không cần nghĩ cũng biết là anh bế cô về phòng. Vì đây cũng không phải là lần đầu tiên.
Cô thức dậy vệ sinh cá nhân xong, giật mình nhớ lại chuyện mèo con liền chạy tọt xuống nhà.
"Cảnh Vũ Thần! Cảnh Vũ Thần!" Cô hét toáng lên, thấy anh đang thông thả tưới cây ngoài sân, cô liền chạy tọt ra lên án.
"Cảnh Vũ Thần, anh là tên xấu xa không phổi không tim."
"Ý em là sao?" Không chút biểu cảm dư thừa.
"Tại sao anh lại ném mèo con đi?"
Anh khựng lại vài giây. "Ai bảo em ngủ quên?"
"Còn không phải tại anh đáng ghét hay sao?”
“Liên quan gì?” Anh nâng mắt nhìn cô.
“Anh đừng có bắt sang chuyện khác. Anh đúng là tên lừa đảo xấu xa. Ba mẹ thì tốt tính nhà cửa cao sang cũng chẳng thiếu tiền. Sao lại sinh ra đứa con gian thương vừa keo kiệt vừa xấu tính như anh.. á.. anh làm gì dạ?"
Hạ Kiều Tâm hét toáng lên chạy lung tung trong sân khi bị anh vung vòi nước lên xịt thẳng vào người ướt sũng.
"Thỏ con, em đúng là thiếu đòn mà. Nói chồng mình tệ đến vậy đó à?"
"..."
Hai gương mặt đen thui khi thấy đại boss cao cao tại thượng người người ngưỡng mộ của họ lại bị vợ mắng đến như vậy.
Nhìn cả hai người cứ như mèo vờn chuột mà Tôn Quân và Gray chỉ biết ngó lơ như người vô hình.
"Á, em sai rồi." Hạ Kiều Tâm cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-ket-hon-voi-toi-em-nghi-sao/973894/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.