Trong lòng Trần Mẫn mừng như mở hội nhưng vẫn chưa tin, bà bước qua gạt tay con trai ra, nắm lấy đôi tay Hạ Kiều Tâm. "Con dâu, hai đứa quen nhau thế nào, lâu chưa? Ba mẹ con làm gì?"
"..." Hạ Kiều Tâm liền đứng hình, nuốt một ngụm nước bọt. Trả lời thế nào đây? Cảnh Vũ Thần đâu nói đến chuyện này.
"Dạ.., dạ.."
"Mẹ đang thẩm vấn tội phạm hửm?" Cảnh Vũ Thần không mặn không nhạt chen lời. Níu tay cô đi vào..
"Mẹ quan tâm con dâu thôi mà."
Bên trong phòng ăn.
Cả nhà bốn người cùng nhau dùng bữa tối.
Trần Mẫn gấp thức ăn cho vào bát Hạ Kiều Tâm.
"Ăn nhiều vào đi con."
"Dạ, con cám ơn mẹ!"
"Khách sáo gì chứ, đều là người một nhà."
"Dạ!" Hạ Kiều Tâm tươi cười nhìn bà.
Một câu nói tuy bình thường nhưng lại khiến lòng cô vô cùng ấm áp, có lẽ vì từ nhỏ đã không có mẹ nên cô chưa từng cảm nhận được cảm giác có mẹ lại hạnh phúc đến như vậy. Cô bất giác nhìn sang Cảnh Vũ Thần mà thật sự rất ngưỡng mộ.
Nhìn lại ba mẹ anh cười vui vẻ. Mà Hạ Kiều Tâm cảm thấy vô cùng có lỗi.
Cảnh Vũ Thần nhìn sang cô nâng mày ám chỉ. "Ăn nhanh rồi về."
Hạ Kiều Tâm liếc mắt nhìn anh, lại cúi gằm mặt xuống phòng má không vui. Cứ nghĩ anh bảo mình gấp thức ăn cho anh, cô liền gấp bừa vào bát anh một ít cà rốt..
"..." Cảnh Vũ Thần đen mặt đá vào chân cô.
Hạ Kiều Tâm rút chân lại cũng không nhìn đến anh.
"..." Cảnh Dịu gãi gãi đầu khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-ket-hon-voi-toi-em-nghi-sao/973892/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.