Trác Nghi theo lời mời của Lục gia mà dành chút thời gian đến gặp mặt.
Ba mẹ Trác nhìn con gái mình mà lắc đầu.
Đã là đến gặp mặt gia đình chồng tương lai mà cứ cứng nhắc như vậy. Suốt ngày chỉ là trang phục công sở tối màu. Nếu không có cuộc liên hôn này chắc chắn là sẽ thành bà cô già cho mà xem. Đã hai mươi bảy tuổi vẫn cô đơn một mình không có một mảnh tình vắt vai.
Mẹ Trác nhìn con gái lên tiếng.
"Nghi Nhi! Con sau này phải thay đổi một chút."
Trác Nghi vẫn gõ gõ vào laptop trên chân mình thờ ơ đáp.
"Con sẽ suy nghĩ."
"..." Mẹ Trác.
Chiếc xe cuối cùng cũng vào Lục gia.
Trác Nghi gập laptop lại bước xuống cùng ba mẹ mình.
Vừa bước vào đã được cả nhà họ Lục niềm nở đón chào.
Lục Lâm đã ba mươi cũng từng kết hôn nhưng không bao lâu lại đường ai nấy đi.
Dù cô không muốn nhưng cũng chẳng sao. Với cô mà nói đây chỉ là một cuộc hôn nhân thương mại. Chỉ có tiền và lợi ích mà thôi.
Nhưng một bàn tay thon dài của ai đó làm cô thoát khỏi dòng suy nghĩ ngẩng mặt lên. Gương mặt sắc sảo như tượng tạc, ánh mắt cứ như cún con khiến cô không tự nhiên mà loạn nhịp.
"Nghi! Chị nhớ em không?"
Trác Nghi lại sửng sờ mắt chớp chớp.
Nhưng ngược lại với suy nghĩ của cô, chàng trai này lại tủi thân ngồi sụp xuống. Giọng nghẹn ngào.
"Không chịu! Không chịu! Chị thật vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-em-trai-nho-la-chong-toi/2686817/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.