Mục Trì Khiêm bất ngờ bị cô ôm như thế, thì cũng không kịp phản ứng gì. Chỉ là cảm nhận được người trong lòng đang khóc, anh lại không nỡ đẩy cô ra.
Con người ta vào những lúc khó khăn nhất thì luôn cố gắng tìm một chỗ dựa, hay đơn giản chỉ là một cái ôm. Bấy nhiêu đó thôi cũng đủ để khiến người ta có cảm giác bình yên.
Đưa tay lên vỗ vỗ vào lưng cô, anh nhẹ giọng nói.
"Cô buông ra trước đã."
Doanh Doanh chậm rãi buông anh ra. Ngẩng mặt lên nhìn anh, lần đầu tiên cô cảm thấy ánh mắt của anh lại dịu dàng và ấm áp đến lạ.
"Xin lỗi! Tôi không cố ý."
"Không sao! Qua kia ngồi đi."
Doanh Doanh ngồi xuống dãy ghế chờ trước cửa phòng cấp cứu. Mục Trì Khiêm cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
Ca phẫu thuật trôi qua hơn hai tiếng đồng hồ. Khi Lý Chiêu Anh được đưa vào phòng hồi sức cấp cứu thì đã là lúc hai giờ sáng.
Doanh Doanh đi vào trong phòng bệnh, nhìn mẹ của mình an tĩnh nằm đó, gánh nặng trong lòng cũng đã được gỡ ra. Thật may... thật may là ông trời thương xót đã cho cô gặp được anh.
Quay sang nhìn người đang đứng trước mặt mình, cô khẽ gật đầu rồi nói.
"Cảm ơn anh!"
Mục Trì Khiêm không trả lời, chỉ khẽ gật đầu rồi đi đến bên cạnh cô.
"Chuyện của cô đã giải quyết xong rồi. Cũng hy vọng là cô sẽ không hối hận."
"Anh yên tâm! Tôi nhất định sẽ giữ đúng lời hứa của mình."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-diu-dang-hon-anh/2685496/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.