Ở một khu resort gần biển, có một cậu thanh niên dáng người mảnh mai đang đứng cạnh cửa sổ. Đôi mắt màu nâu nhạt an tĩnh nhìn về phía biển xa xăm.
"Hắc xì..."
Đinh Duật Phàm đưa tay lên quẹt mũi. Sụt xịt vài tiếng rồi buồn bực mắng.
"Mẹ kiếp! Là tên khốn nào đang chửi ông vậy hả?"
"Cậu không nghĩ lại xem là mình đã đắc tội với người nào mà lại để người ta phải chửi cậu như vậy?"
Kì Thiếu Thương từ bên trong đi ra, trên tay đang cầm một ly rượu vang. Nghe thấy Đinh Duật Phàm càm ràm như thế thì liền lên tiếng mà đáp trả. Có câu không có lửa thì làm sao có khói, không chọc ghẹo người ta thì lấy đâu ra chuyện người ta chửi mình.
Đinh Duật Phàm nghe xong thì liền nhíu mày suy nghĩ. Hôm nay... anh đã chọc phải ai nhỉ?
Đôi mắt xoay 360°. Đinh Duật Phàm cố gắng tua chậm từng thời điểm trong thời gian trước khi anh đến đây. Đúng chỗ đúng người, anh liền lập tức kêu lên.
"A... Nhớ rồi! Hình như là... Tôi đã chọc phải tên mỏ nhọn Mục Trì Khiêm."
Kì Thiếu Thương đang uống rượu, nghe xong câu nói đó thì không nhịn được cười mà phun hết cả rượu ra ngoài. Kết quả là nhận lại một cơn ho sặc sụa, ho đến chảy cả nước mắt.
Nén lại cái cảm xúc kích động của mình, Kì Thiếu Thương lên tiếng hỏi lại.
"Đinh Duật Phàm! Cậu có biết mình đang nói gì hay không vậy?"
"À... tôi nói sai rồi. Là tôi đã chọc ghẹo cô vợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-diu-dang-hon-anh/2685469/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.